Chương trước
Chương sau
Vào bữa ăn trưa, Dạ Lý bắt đầu nghe ngóng cái cách mà những người hầu làm việc ở đây từ trước nói chuyện với nhau, và quả nhiên không ngoài dự đoán khi cuối cùng cuộc trò chuyện cũng chuyển tới chủ đề về tiểu thư Lenna.

Một người trong nhóm ba cô gái đang ngồi cạnh nhau gặm mấy lát bánh mì phết mứt, cách Dạ Lý không xa mấy, nói rằng: "Tiểu thư xinh quá, mấy cô nhỉ?"

Tất nhiên phải xinh rồi, Nam Sa của tôi là xinh nhất thế gian! Dạ Lý âm thầm đắc ý.

"Xinh thì có xinh nhưng khó chiều ý quá, ở dinh Thống đốc thì có gì không tốt chứ?"

Cái gì cũng không tốt, Nam Sa chỉ có thể vui vẻ khi được sống bên cạnh má Lệ và tôi ở quê hương thôi. Tại sao Victor Yves cứ cố chấp chứ?

"Nhỏ kia lần đầu phục vụ cho tiểu thư Lenna chắc là sẽ khó nhằn đây, nãy giờ còn chưa thấy xuất hiện nữa, chắc khỏi ăn trưa luôn rồi."

"Nói mới nhớ, là đầu bếp của chúng ta có vấn đề hay do tiểu thư kén chọn nhỉ? Cô ấy đã gầy lắm rồi, nếu cứ tiếp tục uống quá nhiều cà phê sữa mà lại không chịu ăn thì sẽ đổ bệnh mất."

"Nè nè sao dám nói tiểu thư kén chọn chứ, đừng có nói như vậy! Để quản gia hay tệ hơn là ngài Thống đốc và ông chủ nghe được thì..."

"Suỵt, nhỏ người hầu mới tới rồi kìa!"

Đồng loạt, không chỉ có ba cô gái nọ mà hầu như tất cả những người hầu gái khác đều xoay lại nhìn về phía Tư Lệ đang lững thững đi vào nhà ăn với một biểu cảm hết sức ủ rũ đang in hằn trên gương mặt.

Dạ Lý nhìn Tư Lệ, ả chủ động nhích người sang một bên chừa chỗ cho cô ngồi khi đi ngang qua.

"Này, ngồi ở đây đi, những chỗ khác đều không còn trống nữa." Dạ Lý mỉm cười.

Tư Lệ có vẻ đã mệt đến mức còn không thèm giả vờ từ chối, cô bèn ôm khay thức ăn ngồi phịch xuống bên cạnh Dạ Lý, nụ cười tỏa nắng thường ngày giờ đã không còn xuất hiện.

"Ngày đầu tiên mệt lắm nhỉ? Tôi cũng rã rời tay chân cả rồi." Ả nói, trong khi chủ động rót nước cho cô.

"Cảm ơn Hoài Sa nghen, trời ạ...nó không chỉ là mệt đâu..." Tư Lệ há miệng ăn miếng salad vô vị.

"Vậy nó là thế nào? Tiểu thư hung dữ lắm ư?" Ả thấp giọng, giả vờ hỏi dò.

"Không hẳn..." Tư Lệ lắc đầu: "...chỉ là cô ấy lạ lắm."

"Lạ như thế nào?"

"Cô ấy, cô ấy thất thường..."

"Thất thường?" Dạ Lý siết chặt chiếc nĩa ở trong tay, cố gắng làm ra vẻ bình thản.

Nam Sa sao lại có thể thất thường? Tính tình em ấy trước nay vẫn luôn ổn định, thất thường là mình mới phải, tại sao chứ? Họ đã ép buộc em ấy đến mức nào để bây giờ Nam Sa trong mắt người khác là một kẻ thất thường vậy!?"

Khi Dạ Lý vừa định hỏi tiếp thì ả chạm phải ánh mắt của Hai Mươi Ba đang ngồi ở bàn phía đối diện nhìn mình chằm chằm. Hai Mươi Ba giơ chiếc nĩa lên, làm như vô tình nhưng thật ra đầy ẩn ý mà đâm thẳng xuống miếng cà chua, song cô đưa lên miệng nhai nó một cách đầy cộc cằn mà chỉ có mỗi Dạ Lý mới nhận ra.

Ả cười cười, nuốt xuống một ngụm không khí lạnh lẽo, không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ có thể cắm mặt xuống ăn cho xong phần mình.

...

Dạ Lý đã ở dinh Thống đốc nửa tháng rồi, trong suốt nửa tháng này ả vẫn chưa một lần gặp được Nam Sa.

Mỗi ngày thức dậy, công việc chất chồng lên đầu khiến người ta không còn hơi sức để lên kế hoạch cho bất cứ điều gì khác, nó như là một lịch trình điên cuồng mà mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại không có đổi thay.

Đôi khi Dạ Lý sẽ nhìn xuống bàn tay mình, nơi từng trơn mịn nhưng không biết tự bao giờ đã in hằn những vết xước, sớm thôi rồi nó sẽ trở nên chai sạn, ả nghĩ rằng nếu Nam Sa trông thấy thì sẽ đau lòng lắm, nàng sẽ không vui một chút nào.

Thời gian càng qua lâu Dạ Lý lại càng thêm sốt ruột, trong khi đó Tâm và Hai Mươi Ba cũng bận rộn với việc của mình. Hôm nọ, Tâm nói với hai người rằng cô đã tìm được một tờ thông tin khá có lợi trong túi áo vest khi đang giặt giũ, còn Hai Mươi Ba cũng nhờ làm quét dọn mà cô đã tìm ra phòng làm việc của Victor Yves, bây giờ chỉ cần chờ thời điểm thích hợp là sẽ xâm nhập, hẳn sẽ thu được manh mối quan trọng.

Nhiệm vụ của Tâm và Hai Mươi Ba đều có tiến triển, còn Dạ Lý...ả biết phải làm sao đây? Thậm chí bây giờ ả còn không có cơ hội để thăm dò Tư Lệ vì cô ấy dùng bữa luôn ở chỗ của tiểu thư Lenna.

Hai người họ có vẻ thân thiết... Dạ Lý thầm ghen tị.

Hôm nọ, bởi vì vài người làm vườn gặp tai nạn khi đang làm việc nên nhân sự thình lình bị thiếu, buộc quản gia phải phân công vài người ở bộ phận khác đến giúp đỡ, trong đó có cả Dạ Lý.

Đây chính là cơ hội để ả bước ra khỏi nhà bếp!

Mặc trên mình bộ áo liền quần dành cho công việc làm vườn, Dạ Lý đeo bao tay và bắt đầu nhổ cỏ. Nếu là ngày xưa thì ả đã sớm ngất xỉu mất rồi, nhưng nhờ lao động nên thể lực của Dạ Lý cũng theo đó tăng lên, xem như là trong hoạ vẫn còn có phúc đi? Ả lắc đầu cười tự giễu.

Vừa làm, ả vừa quan sát nắm bắt những cánh cửa ra vào ở khu vực này, đâu là nơi dành cho người hầu và đâu là nơi dành cho chủ nhân, cửa nào sẽ dẫn lên tầng nào, ả từ bên ngoài lén lút nhìn rồi ghi nhớ.

Từ dãy phòng ngủ đến đây phải xuyên qua một khoảng vườn rộng, nhưng nếu mình có thể nhanh chóng lẻn vào cánh cửa phía bên kia thì sẽ men theo hành lang này đến gần hơn với nơi gia đình Yves ở. Chỉ cần qua được đó thì sẽ có cơ hội tìm ra phòng ngủ của Nam Sa, sau đó lẻn vào và cùng em ấy lên kế hoạch tiếp theo thôi! Nam Sa chắc chắn sẽ rất vui mừng khi thấy mình ở đây...

Đang mãi vẩn vơ suy nghĩ thì bất chợt có tiếng người kêu lên làm Dạ Lý phải quay phắt lại nhìn.

"Xem kìa, đó là tiểu thư Lenna phải không!?"

Xa xa, khuất sau bức tường hoa hồng chỉ thấy thấp thoáng một người con gái vận váy áo trắng thuần đang đứng ở đó.

Tuy không thấy rõ mặt mũi nhưng dựa vào vóc dáng và linh cảm, Dạ Lý biết chắc rằng đó chính là Nam Sa, Nam Sa của ả đây mà!

"Sa...Nam Sa..." Ả vô thức đứng bật dậy chạy đến chỗ nàng.

Bỗng dưng có một bàn tay nắm chặt lấy ả níu lại.

"Tránh ra!" Dạ Lý quát lên, giằng ra khỏi người đó.

"Dạ Lý, đừng..." Tâm nhìn ả đầy khẩn khoản, thấp giọng nói mà như cầu xin.

Dạ Lý sững người, trong khoảnh khắc này...rõ ràng Nam Sa đang ở đằng kia, cách ả chẳng có bao xa cả, nhưng bây giờ ả không thể chạy đến gặp nàng hay sao? Không thể sao? Đó là Nam Sa kia mà...

"Làm ơn..."

Dạ Lý run rẩy, một giọt nước mắt không kiềm chế nổi lăn dài xuống gò má.

Bấy giờ, tất cả người hầu đều đang nhìn chằm chằm vào ả.

"Có chuyện gì vậy!?" Người quản lý ở đây, một gã đàn ông Pháp với chất giọng ngọng nghịu tiếng An Nam, hô lên hỏi.

"À dạ không có gì đâu quản lý, chúng tôi bất đồng một xíu đó mà." Tâm giả lả.

"Còn cô kia, cô đang nhìn đi đâu vậy!?" Gã quản lý tiến tới, đẩy Tâm ra mà chộp lấy bờ vai của Dạ Lý.

Ả bị đau, mặt nhăn lại, bây giờ không muốn chú ý đến gã thì cũng phải chú ý thôi.

"Tôi, tôi không muốn nhìn mặt cô ta nữa!..." Dạ Lý nhanh trí, chỉ vào Tâm và nói vậy.

Gã quản lý nhíu mắt nhìn Dạ Lý, cái nhìn như thể muốn xuyên thấu nội tâm của ả.

"Các cô không được trả lương để cãi nhau vớ vẩn, nếu muốn cãi thì cút về cái xứ sở quê mùa kia mà tha hồ cãi cho đến khi cùng nhau chết đói."

"Chúng tôi xin lỗi." Tâm và Dạ Lý cùng cúi đầu.

"Tôi sẽ báo lại việc này với quản gia, các cô sẽ phải nhận hình phạt vì sự không tận tuỵ." Gã nói rồi phất tay bỏ đi.

Sau khi gã quản lý khu vườn đã ngồi cách xa một khoảng thì mọi người lại tiếp tục trở về với công việc của mình.

Dạ Lý lén lút nhìn về hướng ban nãy, Nam Sa đã không còn ở đó nữa.

Ả thở dài, cảm thấy cực kỳ có lỗi, bèn nhỏ giọng nói với Tâm: "Xin lỗi, đã kéo Tâm vào rắc rối rồi, tôi..."

"Không sao, nhưng Dạ Lý đừng như vậy nữa" đoạn, Tâm cười nhẹ nhìn ả: "Đã nói không bốc đồng kia mà, vừa gặp cô ấy thì liền mất bình tĩnh như vậy sao?"

"Tôi..."

"Dạ Lý muốn gặp lại cô ấy, còn tôi chỉ muốn bảo vệ Dạ Lý mà thôi."

...

Hình phạt, hình phạt dành cho kẻ không tận tuỵ hay đây chính là hình phạt dành cho kẻ không biết kiểm soát trái tim?

Trong căn phòng tối, đã hai ngày một đêm rồi Dạ Lý và Tâm vẫn chưa ăn uống gì cả. Họ bị giam cầm ở đây, đó là hình phạt.

"Dạ Lý ổn không? Mệt thì tựa vào tôi này." Tâm dang tay chờ đợi.

Trong bóng tối, ả khe khẽ lắc đầu, đáp: "Tôi vẫn ổn, cũng là lỗi do tôi mà khiến Tâm phải chịu chung, xin lỗi..."

"Đừng xin lỗi nữa" Tâm vươn tay kéo ả vào lòng ôm lấy: "Ở yên đây, tôi đã nói Dạ Lý có thể tựa vào tôi mà."

Không hiểu sao cái ôm này khiến Dạ Lý mơ hồ có một cảm giác là lạ, không phải là với ả mà là với Tâm, dường như đối với Tâm đi không chỉ là cái ôm của một người bạn.

Hay do vì đói lã mà Dạ Lý đã nghĩ nhiều rồi?

Chợt, từ bên ngoài cánh cửa sắt có tiếng nói phát ra.

"Bonjour dame Lenna!" (Xin chào tiểu thư Lenna!)

"Pourquoi restes-tu ici?" (Sao bà lại đứng ở đây?)

Đó là tiếng của bà quản gia và...Nam Sa! Không thể sai được, đó chính là tiếng của Nam Sa!!...

Lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Tâm, Dạ Lý vội lê chân yếu ớt đến bên cánh cửa, ả áp tai vào cố nghe cho rõ.

"Je suis ici pour voir si vous êtes punis, madame." (Tôi đang đến xem chừng hai kẻ bị phạt, thưa tiểu thư)

"Deux personnes ont été punies? Pourquoi sont-ils punis?" (Hai kẻ bị phạt? Vì sao họ lại bị phạt?)

"Parce qu'ils se sont disputés, madame." (Vì họ đã cãi cãi nhau, thưa tiểu thư)

Nam Sa, em nói được tiếng Pháp rồi sao?...

Dạ Lý toan định kêu lên nhưng lần nữa lại bị Tâm giữ lấy, cô thấp giọng nói với ả: "Không phải lúc này, chúng ta sẽ chết đấy."

"Nhưng mà, Nam Sa đang ở ngay ngoài đó Tâm ơi...chỉ cách mỗi cánh cửa này thôi Tâm..." Ả bật khóc.

"Tôi biết tôi biết, nhưng Dạ Lý phải bình tĩnh nếu muốn tất cả chúng ta có thể về nhà, luôn cả Nam Sa, hiểu chứ?"

"Tôi...hiểu rồi..." Ả cắn môi mình đến mức bật máu, vùi vào lòng Tâm khóc nức nở.

Bỗng dưng, đúng lúc này cánh cửa sắt bật mở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.