Trông thấy ả, Hồng Lệ thoáng qua vẻ ngạc nhiên sau đó liền thu lại, rất nhanh đưa ánh mắt rũ xuống trở về cố hữu thâm trầm nhàn nhạt, chậm rãi bước vào ngôi nhà của mình.
"Chào cô hai, cô ghé nhà tôi không biết có việc chi?"
Hỏi vậy nhưng hơn nửa phần bà đã đoán biết Dạ Lý đến đây vì gì.
Vô tình chạm mặt với bà Hồng Lệ, à mà không thể gọi là vô tình khi ả đang ở trong nhà của người ta.
Gặp bà, Dạ Lý hơi chột dạ, đứng bật dậy khỏi ghế cười cười, đáp.
"Thưa dì mới về, con qua đây hỏi thăm và chơi với em Sa chứ đâu có chuyện chi đâu dì."
Hồng Lệ vẫn giữ nguyên thái độ nhạt nhòa, đặt chiếc giỏ đệm vào góc nhà rồi lại sang ghế đẩu ngồi nhìn ả.
"Cô hai đừng thưa dạ với tôi, tôi nhận không nổi đâu. Mà con của tôi thì có gì để qua chơi chung vậy cô hai? Chơi trò gì vậy?"
Dạ Lý gượng cười, toàn thân ả hơi đơ cứng, khó khăn lắm mới nâng được tay lên gãi gãi má, vẻ bối rối không thể nào giấu giếm. Hồng Lệ có vẻ không ưa thích ả, ừm thì Dạ Lý cũng dễ hiểu, ở cái xứ này người ta sợ ả nhiều hơn là ưa thích, điều này ả biết. Nhưng dường như bà Hồng Lệ không có sợ ả, mà bà là chán ghét ả ra mặt luôn thì phải, Dạ Lý nghĩ vậy mà cũng hơi rầu.
"À chơi..."
Tự dưng ả lại ngập ngừng, đây là một câu hỏi đơn giản kia mà?
"Chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3304710/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.