Trình Nặc Nặc nhắm mắt lại, cô không thèm để ý. Có lẽ lúc trước Trình Dao Dao cho họ tiền, nhưng bây giờ người trong thôn đều biết cuộc sống nhà họ Tạ rất tốt, họ còn lấy gạo và thịt cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong. Ngay cả mèo và chó nhà họ Tạ cũng được ăn thịt uống sữa dê.
Ngụy Thục Quyên bóc bánh ú ra, gạo nếp thơm ngào ngạt, bà cắn một miếng, bên trong có một quả trứng muối và hai miếng thịt nạc. Bà vừa ăn vừa đẩy Trình Nặc Nặc: “Đang hỏi con đấy, con nhóc chết tiệt này!”
Xương cốt Trình Nặc Nặc đau nhức, bà vừa đẩy một cái cả người cô lập tức đau đớn, phía dưới lại chảy máu.
Trình Chinh quay về phòng, ông thấy thế thì tức giận: “Nặc Nặc đang bệnh bà còn giày vò con bé!”
Ngụy Thục Quyên vội vàng giơ bánh ú lên trước mặt Trình Chinh: “Ông nhìn đi, không phải nhà địa chủ đi ăn trộm chứ, sao có thể có đồ ăn tốt như vậy được! Vừa rồi tôi còn đếm qua, thím Ngân Quế và mẹ Thẩm có 4 cái bánh ú. Chúng ta có 8 cái, dựa theo giá tiền ở Thượng Hải, chỗ này phải tốn mấy đồng đấy!”
“Cho bà thì bà ăn đi, bà tính toán làm cái gì.” Trình Chinh nói: “Đừng ăn một mình, bóc một cái cho Nặc Nặc.”
Ngụy Thục Quyên nói: “Bây giờ con bé không ăn được thứ này! Không thể tiêu hóa! Ông ăn đi, trêи đường đi ông không ăn gì cả.”
Trình Chinh không thấy ngon miệng, Ngụy Thục Quyên cố gắng nhét một cái bánh ú cho ông, là một cái bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417914/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.