Nếu như không có sự so sánh, Thẩm Yến cũng không cảm thấy mất mát nhiều như vậy.
Nhìn gương mặt Thẩm Yến bị đả kϊƈɦ đến mức hoài nghi cuộc đời, Trình Dao dao xoay người rời đi, bỗng nhiên cô lại thấy bóng dáng Ngụy Thục Quyên. Không biết bà ta lén lút quan sát bao lâu rồi.
Ánh mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, cô nói với Thẩm Yến: “Anh muốn đi theo xách đồ cho tôi sao?”
Tốc độ trở mặt của Trình Dao Dao nhanh đến mức Thẩm Yến không kịp phản ứng: “Đúng, đúng vậy.”
Trình Dao Dao ghét bỏ hừ một tiếng, cô ngẩng cao đầu như con thiên nga đi trước. Thẩm Yến dần dần phản ứng kịp, hắn vui mừng đi theo.
Trước cửa ra vào cửa hàng hữu nghị ở Thượng Hải treo rèm bông dày, ngoài cửa có rất nhiều người ngồi xổm nhìn chằm chằm người đi đường. Có người tới gần họ lập tức đứng dậy nói: “Đổi ngoại tệ không?”
Cửa hàng hữu nghị ở niên đại này có rất nhiều hàng hóa đặc biệt. Vào những năm 1960, Liên Xô xây dựng một chuỗi cửa hàng phục vụ người có tiền hoặc giai cấp thống trị, Trung Quốc cũng noi gương người anh cả bắt đầu xây dựng cửa hàng hữu nghị bán cho bạn bè ngoại quốc. Trong cửa hàng hữu nghị bán các loại hàng hóa nhập khẩu, đồ cổ và tơ lụa nổi bật của Trung Quốc.
Muốn mua đồ ở cửa hàng hữu nghị phải có giấy chứng nhận kiều bào hoặc phiếu ngoại tệ. Người bình thường làm sao mua được đồ ở đây? Nhưng điều này không làm khó được người thông minh, họ được gọi là “打桩模子: Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417853/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.