🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngụy Thục Quyên ngơ người, bà nghe nói đi ăn nhà hàng nên đặc biệt mặc quần áo mới của mình.
Trình Dao Dao nói: “Để bà ấy đi cùng chúng ta đi. Nếu không người nhà họ Thẩm nghĩ chúng ta thế nào.”
Trình Chinh nghĩ nghĩ nói: “Vậy bà đi thì nói ít chuyện thôi, đừng giống như lần trước.”
Thời điểm Trình Nặc Nặc được cưng chiều nhất, Trình Chinh cũng dẫn Ngụy Thục Quyên ra ngoài giao tiếp mấy lần, nhưng bà không có kiến thức còn thích thể hiện, đúng là ném đi hết mặt mũi, bà ta hăng say nói chuyện trong vòng tròn giao tiếp đó. Thậm chí bà ta còn nhắc đến Trình Dao Dao làm cô tức giận trở về cãi nhau một trận với Ngụy Thục Quyên.
Sao Ngụy Thục Quyên nghe lọt được, ba ta vui vẻ gật đầu: “Được, được, tôi biết rồi!”
Mắt Trình Dao Dao nhìn gương mặt vui vẻ của bà ta thì uể oải đi xuống tầng trước. Ba người gọi xe đến nhà hàng.
Nhà hàng này là một trong số ít nhà hàng Tây ở Thượng Hải, trong nhà hàng bày biện một số đồ trang trí của giai cấp tư sản, chỉ là người phục vụ mặc áo đuôi tôm thay bằng quần áo của nhân viên công tác.
Bố mẹ Thẩm Yến và Thẩm Yến đến trước, trêи bàn có mấy cốc nước chanh. Vừa nhìn thấy Trình Dao Da, Thẩm Yến lập tức đứng dậy.
Trình Chinh vỗ vai Thẩm Yến cười nói: “Đen đi, nhưng khỏe hơn hẳn. Xem ra sinh hoạt ở nông thôn cũng có thể rèn luyện người.”
“Cháu chào chú Trình, cháu chào dì Ngụy, Dao Dao em đến rồi.” Mắt Thẩm Yến nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, hắn ngạc nhiên. Mấy tháng không gặp, Trình Dao Dao lại đẹp hơn rồi.
Trình Dao Dao bỏ qua hắn lễ phép chào hỏi bố mẹ Thẩm Yến, không phản ứng gì với Thẩm Yến. Bố Thẩm Yến làm trong bộ công an, uy nghiêm cứng nhắc, mẹ Thẩm Yến làm trong cục lương thực, mà cậu Thẩm Yến là sở trưởng sở nghiên cứu khoa học, trực tiếp quản lý Trình Chinh. Trình Dao Dao không thích Thẩm Yến nhưng không thể gây chuyện với bọn họ.
Ngụy Thục Quyên nhìn trái nhìn phải hỏi: “Nặc Nặc đâu? Thẩm Yến, không phải Nặc Nặc về cùng cháu sao?”
Mặt Thẩm Yến cứng ngắc, ngoại trừ Trình Dao Dao ra không ai nhìn thấy, hắn nói: “Đại đội không cho Nặc Nặc nghỉ nên em ấy không về.”
Ngụy Thục Quyên hét lên: “Dựa vào đâu không cho người ta về ăn Tết? Đúng là bắt nạt người mà!”
Ngụy Thục Quyên bất ngờ hét lên làm mọi người xung quanh đều không vui nhìn sang đây. Trình Chinh và nhà Thẩm Yến không được tự nhiên, Trình Chinh vội nói: “Nơi này là nơi công cộng, bà chú ý một chút!”
Ngụy Thục Quyên mong chờ con gái Trình Nặc Nặc trở về nên không quan tâm đến Trình Chinh và Trình Dao Dao, bây giờ bà thất vọng không thèm để ý lời Trình Chinh, không ngừng nói nhỏ.
Trình Chinh cũng thất vọng nhưng bây giờ bị mất hết mặt mũi rồi.
Bố mẹ Thẩm Yến biết tính tình Ngụy Thục Quyên rồi, chẳng qua vì mặt mũi Trình Chinh nên không để ý tới, hai người chỉ nói chuyện với Trình Chinh.
Mẹ Thẩm nhiệt tình nắm tay Trình Dao Dao: “Trời ạ, Dao Dao càng ngày càng đẹp. Ông Thẩm, có phải tôi nhìn nhầm rồi không? Sao tôi cảm thấy Dao Dao trắng hơn trước rồi?”
Bố Thẩm gật đầu nói: “Từ nhỏ Dao Dao đã trắng rồi, ra ngoài phơi nắng không bị đen cũng bình thường.”
Trình Chinh cười nói: “Nặc Nặc cũng trắng, hai chị em đều trắng.”
Người lớn nói chuyện xoay quanh cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn của Thẩm Yến và Trình Dao Dao. Thẩm Yến nói có bài có bản chuyện lao động ở đồng ruộng, mẹ Thẩm đau lòng rơi nước mắt, bố Thẩm cũng giãn lông mày: “Nên xuống thôn rèn luyện, con mới biết mọi thứ có được bây giờ không dễ dàng!”
Trình Chinh nói: “Dao Dao, con ở nông thôn cũng cực khổ như vậy sao?”
Trình Dao Dao đang chuyên tâm ăn cua cà ri, cô mờ mịt ngẩng đầu: “Dạ?”
Thẩm Yến nói: “Dao Dao được sắp xếp công việc cắt cỏ heo, công việc này cũng nhẹ nhàng.”
Mẹ Thẩm hiểu rõ: “Thể nào Dao Dao không bị rám đen. Xem ra Dao Dao của chúng ta đi đến đâu cũng được người thương.”
Trình Dao Dao tức giận, người thương cô chỉ có một mình Tạ Chiêu mà thôi.
Thẩm Yến nhìn Dao Dao với ánh mắt “Anh giúp em giải vây rồi đó”. Dao Dao lườm hắn, không cẩn thận bị cà ri bắn lên tay áo.
Trình Chinh và Thẩm Yến lập tức lấy khăn lau cho Dao Dao: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Trình Dao Dao nhận khăn Trình Chinh đưa cho lau tay áo. Vết cà ri dính lên áo màu nâu đậm nên không nhìn rõ, nhưng Trình Dao Dao không chịu được. Cô đẩy ghế đứng dậy: “Con đi rửa tay một chút.”
Thẩm Yến vội vàng đứng dậy theo: “Anh đi cùng em nhé?”
“Không cần!” Trình Dao Dao để khăn xuống bàn rồi đi đến nhà vệ sinh.
Trình Dao Dao kiêu ngạo lườm Thẩm Yến làm hắn mềm nhũn, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha của cô. Mẹ Thẩm lén kéo áo hắn, hắn vội vàng hoàn hồn.
Mẹ Thẩm cười nói: “Trời ạ, còn đang ở ngay trước mặt chúng ta đó, anh nhìn xem, lúc trước hai đứa luôn luôn tốt, bây giờ còn cùng nhau xuống nông thôn, bọn nó cũng sắp thành người một nhà rồi!”
Trình Chinh cười nhạt: “Hai đứa bé chơi với nhau từ nhỏ nên thân nhau cũng bình thường. Dao Dao nhà chúng tôi còn không hiểu chuyện đâu.”
“Dao Dao tính cả tuổi mụ cũng 20 rồi, còn không hiểu chuyện gì chứ? Lúc tôi lớn bằng con bé, tôi đã có A Yến rồi.” Mẹ Thẩm mỉm cười: “Kỹ sư Trình, tôi càng nhìn Dao Dao tôi càng thích, gả Dao Dao cho nhà tôi đi!”
Trình Chinh không lên tiếng. Nuôi con gái và nuôi con trai không giống nhau, nghĩ đến việc phải gả con gái đi, trong lòng ông không nỡ chút nào. Ngụy Thục Quyên ngồi bên cạnh nghe cũng khẩn trương, Thẩm Yến và Nặc Nặc nhà bà là một đôi mà!
Bố Thẩm đặt dĩa xuống nói: “Ông Trình, tôi cân nhắc chuyện này lâu rồi. Chúng tôi giúp Thẩm Yến lấy được chỉ tiêu nhập ngũ, lần này về sẽ không quay lại nông thôn nữa.”
Trình Chinh cũng nghiêm túc: “Đây là chuyện tốt. Có thể thông qua chính sách bên trêи không?”
Vừa hỏi xong lời này, Trình Chinh liền biết mình hỏi nhiều, nhà họ Trình tự nhiên có biện pháp.
Quả nhiên bố Thẩm cười nói: “Không chỉ có Thẩm Yến. Tôi cũng nhìn Dao Dao từ nhỏ đến lớn, lúc trước chúng ta đã nói qua chuyện của Dao Dao và Thẩm Yến. Bây giờ có cơ hội, nếu Dao Dao và Thẩm Yến kết hôn, con bé cũng không cần xuống nông thôn nữa.”
Mặt Thẩm Yến tràn đầy vui mừng, Ngụy Thục Quyên sợ hãi: “Không được!”
Bố Thẩm, mẹ Thẩm và Trình Chinh không hiểu nhìn về phía Ngụy Thục Quyên. Mẹ Thẩm nói: “Vì sao? Chuyện của hai đứa nhỏ, chúng tôi đã sớm nói rõ rồi.”
Bởi vì Thẩm Yến muốn cưới Nặc Nặc nhà tôi! Ngụy Thục Quyên không thể lời này, bà lắp bắp nói: “Dao Dao, Dao Dao còn nhỏ, ông Trình vẫn muốn giữ Dao Dao thêm mấy năm nữa, đúng không?”
Trình Chinh trầm ngâm nói: “Tuổi Dao Dao còn nhỏ là một, đứa nhỏ này bị tôi chiều hư, tôi nghĩ con bé vẫn chưa chuẩn bị tốt việc kết hôn đâu.”
Thẩm Yến vội vàng kéo áo mẹ Thẩm, vẻ mặt lo lắng. Mẹ Thẩm an ủi hắn, bà cười nói với Trình Chinh: “Ông đừng lo lắng chuyện này. Quan hệ hai nhà chúng ta như thế nào? Chúng tôi có thể để Dao Dao tủi thân sao?”
Bố Thẩm nói: “Bây giờ là tình huống đặc biệt. Chính sách hiện tại rất nghiêm, nếu bỏ qua cơ hội này, Dao Dao sẽ phải xuống nông thôn, cũng không biết bao lâu nữa mới về được.”
Một câu đâm trúng chân Trình Chinh, sao ông nỡ để Trình Dao Dao về nông thôn chứ.
Mùi cà ri rất nồng, Trình Dao Dao rửa nửa ngày mới sạch, sau khi quay về bàn thì thấy mọi người đều nhìn mình cười.
Trình Dao Dao không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Mẹ Thẩm mỉm cười kéo Trình Dao Dao ngồi xuống: “Dao Dao, hai ngày nữa sinh nhật dì Thẩm, dì tổ chức ở đây, con nhất định phải đến đó.”
“Vâng ạ.” Trình Dao Dao không hiểu nổi, cô luôn cảm thấy mấy người này có chuyện gì giấu diếm mình. Cô nhìn sắc mặt của mọi người, Trình Chinh cười nhưng mang theo nỗi buồn vô cớ, người nhà họ Thẩm thì đặc biệt vui mừng, nhất là Thẩm Yến, ánh mắt hắn nhìn mình cực kỳ mãnh liệt. Chỉ có Ngụy Thục Quyên buồn như cha chết mẹ chết.
Bố Thẩm, Trình Chinh và Thẩm Yến bắt đầu nói chuyện về tình hình gần đây, mấy người đàn ông nói đến chuyện này thì không ngừng được. Trình Dao Dao ăn vài miếng rồi đặt dĩa xuống nói: “Bác trai bác gái, bố, con ăn no rồi. Con muốn đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ, đi trễ sẽ không mua được.”
Trình Chinh cưng chiều con gái: “Được, đi đi, muốn mua gì thì mua, trêи người đủ phiếu không?”
Tiền và phiếu của Trình Chinh còn đang ở trêи người Trình Dao Dao đấy, cô gật đầu đứng dậy. Thẩm Yến lập tức đẩy ghế ra đi theo.
Mẹ Thẩm ngầm hiểu nói: “Dao Dao muốn đi mua đồ sao? Để A Yến đi cùng cháu đi, nó có thể xách đồ giúp cháu, còn có thể bảo vệ Dao Dao nha.”
Trình Dao Dao nói: “Không cần đâu ạ, tự cháu đi được.”
Nụ cười trêи mặt Thẩm Yến cứng lại, mẹ Thẩm nói: “Bây giờ trêи đường rất loạn, có rất nhiều lưu manh. Dao Dao xinh đẹp như vậy, không có người đi cùng làm sao được? Để A Yến đi cùng con đi.”
Một câu nhắc nhở Trình Chinh, ông vội nói: “Vậy phiền A Yến rồi. Dao Dao, chiều nay bố còn phải đến đơn vị, để A Yến đi cùng con đi.”
Thẩm Yến mong đợi nhìn Trình Dao Dao, hắn cười nói: “Chú yên tâm ạ, cháu nhất định bảo vệ Dao Dao thật tốt.”
Mấy người tự quyết định an bài nhưng không ai quan tâm đến ý kiến của Trình Dao Dao. Trình Dao Dao nhíu mày muốn phát tác thì mẹ Thẩm cười nói: “Bây giờ trời nhanh tối, Dao Dao đi một mình không an toàn.”
Lúc này là 1 giờ rồi, đi dạo tầm 3,4 tiếng trời sẽ tối. Trình Dao Dao đành phải gật đầu: “Vâng ạ.”
Trình Dao Dao muốn đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại, Thẩm Yến cầm áo khoác của Dao Dao đứng chờ. Áo khoác của cô có một mùi hương nhàn nhạt, Thẩm Yến nhìn xung quanh không có ai thì lén ngửi, hắn cảm thấy máu trong người sôi sùng sục lao về bốn phía.
“A Yến!” Phía sau thình lình có tiếng nói vang lên dọa Thẩm Yến suýt nữa ngã lăn ra.
“Dì Ngụy.”
Ngụy Thục Quyên nhìn chằm chằm cái áo trong tay hắn nói: “A Yến, Nặc Nặc ở nông thông tốt không?”
Ánh mắt Thẩm Yến lấp lóe: “Nông thôn rất khổ, mọi người đều giống nhau.”
Ngụy Thục Quyên nở nụ cười lấy lòng: “Nặc Nặc viết thư nói A Yến rất thương con bé. Dì biết chuyện của cháu và Nặc Nặc rồi, Nặc Nặc là một cô gái tốt, con bé và cháu…”
“Dì Ngụy, cháu luôn coi Nặc Nặc là em gái.” Thẩm Yến cắt ngang lời Ngụy Thục Quyên.
Lúc trước Thẩm Yến không nói chuyện nhiều với Ngụy Thục Quyên, hắn chỉ gặp mấy lần lúc ở cùng Trình Nặc Nặc. Bây giờ nhìn người phụ nữ thô lỗ này cùng dáng người và gương mặt không khác gì Trình Nặc Nặc, giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ tương lai của Trình Nặc Nặc. Bỗng nhiên Thẩm Yến sợ run người.
Ngụy Thục Quyên còn muốn nói nữa nhưng mẹ Thẩm đi tới kỳ quái nhìn bọn họ: “A Yến, vợ kỹ sư Trình, hai người ở trước cửa nhà vệ sinh nữ làm gì vậy?”
Mặt Thẩm Yến đỏ bừng, đúng lúc Trình Dao Dao đi ra, Thẩm Yến vội nói: “Con đang chờ Dao Dao!”
Ngụy Thục Quyên cũng ấp úng nói: “Tôi, tôi đi vệ sinh!”
Thừa dịp mẹ Thẩm và Ngụy Thục Quyên nói chuyện, Trình Dao Dao đi ra nhà hàng, Thẩm Yến cũng theo sát ra ngoài.
Bên ngoài ánh nắng sáng chói, không khí lạnh đập vào mặt. Trình Dao Dao thở một hơi thật dài, vừa rồi ở trong nhà hàng phiền muốn chết. Kết quả cô vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một tên đáng ghét hơn nữa.
Thấy Thẩm Yến nhìn chằm chằm minh, Trình Dao Dao nhăn mày nói: “Sao anh đi theo tôi?”
“Anh đi cùng em đến cửa hàng.” Thẩm Yến cười nói: “Anh có sức lực, có thể làm vệ sĩ cho em hoặc làm người xách đồ, Dao Dao, em không cần để ý đến anh đâu.”
Hai tay Trình Dao Dao khoanh trước ngực, cô nói: “Anh biết rõ ý của tôi mà. Thẩm Yến, vừa rồi ngay trước mặt bố mẹ anh tôi không vạch trần anh là vì nể mặt bố mẹ anh. Chúng ta đều biết rõ chuyện giữa anh và Trình Nặc Nặc, bây giờ anh còn dám tới dây dưa với tôi?”
Trình Dao Dao xé toang cái cửa sổ giấy ra, Thẩm Yến hơi bối rối, nhưng hắn vẫn kiên định nhìn Trình Dao Dao: “Dao dao, mấy ngày này ở nông thôn anh đã nghĩ thông suốt rồi, thật ra anh chỉ thích một người duy nhất là em. Anh và Trình Nặc Nặc và một sai lầm, bây giờ anh đang sửa đổi sai lầm này.”
“Em cũng thấy rồi đấy, bố mẹ anh và bố em đã đồng ý cho chúng ta ở chung một chỗ.” Thẩm yến vội nói: “Dao Dao, chỉ cần em gật đầu, em sẽ không phải xuống nông thôn nữa. Đây cũng là nguyện vọng của bố em, em không thể làm bố em thật vọng chứ?”
Khóe môi Trình Dao Dao cong lên nhàn nhạt, cô nhìn thẳng vào mắt Thẩm Yến: “Ai cho anh cái ảo tưởng, tôi sẽ vì bố tôi mà kết hôn với tên cặn bã như anh?”
Nụ cười chắc chắn của Thẩm Yến dần dần khó coi, hắn nói: “Anh có thể bỏ qua chuyện tình cảm của em và Tạ Chiêu, em không thể quên chuyện giữa anh và Trình Nặc Nặc được sao? Dao Dao, chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên…”
“Đừng có mà so sánh chuyện của các người với Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao nói: “Anh còn không sánh bằng một ngón tay của anh ấy!”
Sắc mặt Thẩm Yến lập tức tái mét: “Anh ta chỉ là một tên nông dân mà thôi!”
Trình Dao Dao không khách khí nói: “Nông dân thì sao? Anh ấy đẹp trai hơn anh, cao hơn anh, cái gì cũng mạnh hơn anh!”
Thẩm Yến nắm chặt tay, hàm răng va vào nhau kêu răng rắc, hắn trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Dao Dao giận dữ đến phát run.
Loại cảm giác quen thuộc kia lại trở về. Từ nhỏ Trình Dao Dao đã kiêu căng bá đạo, cô luôn muốn vượt qua hắn về mọi mặt. Nhưng bây giờ Trình Dao Dao khác rồi, lúc trước Trình Dao Dao chọc hắn giận, hắn không quan tâm cô một lúc thì cô sẽ chạy theo sau lấy lòng hắn. Bây giờ ngược lại, hắn lấy lòng Trình Dao Dao thế nào đi nữa thì cô cũng không nguyện ý nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.