Nhân viên mậu dịch lấy đồng hồ nói: “Cô vẫn cảm thấy cái này tốt đúng không? Tiền nào của nấy, đồng hồ này dùng mấy chục năm cũng không hỏng được!”
Đồng hồ nam rất đơn giản, dây đồng hồ cứng rắn phù hợp với Tạ Chiêu. Trình Dao Dao cầm đồng hồ xem kỹ, bên cạnh vang lên giọng nói đàn ông: “Cô định mua đồng hồ cho ai vậy?”
Khuỷu tay Từ Nam Phương chống lên quầy cười hì hì nhìn Trình Dao Dao. Nhóm người giúp hắn kéo Thẩm Yến đi xa, lúc này đều trốn cách đó không xa cười toe toét nhìn Từ Nam Phương thất bại quay về. Trình Dao Dao là hoa hồng có gai, bọn họ không tin Từ Nam Phương có thể ngắt được cô.
Trình Dao Dao ghét bỏ quay đi: “Liên quan gì đến anh.”
“Đừng mà. Thẩm Yến không đưa cô đi dạo, cô cũng không thể giận chó đánh mèo lên tôi nha.” Từ Nam Phương vừa có sự hăng hái của con cháu nhà quan, vừa có chút vô lại không giống người phương Nam.
Trình Dao Dao không ngẩng đầu nói: “Tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, đừng có gộp chúng tôi làm một.”
Từ Nam Phương nhìn vẻ mặt Trình Dao Dao, trêи mặt Trình Dao Dao chỉ có sự chán ghét, không có sự đau khổ. Trong lòng hắn nắm chắc cười ra tiếng: “Vậy không nói tới cậu ta nữa. Chúng ta cũng coi như người quen cũ mà, lâu rồi không gặp, nể mặt tôi ăn bữa cơm được không?”
Trình Dao Dao nói: “Cơm thì không cần, anh giúp tôi một việc đi.”
Từ Nam Phương nghe xong lập tức vỗ ngực: “Xông qua khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-yeu-kieu-nam-70/1417854/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.