31.
Một món ăn đến tay thiên tử phải qua bao nhiêu cửa ải?
Từ chọn nguyên liệu đến chế biến đều có người theo dõi cẩn thận, mang đến nơi cũng phải được thử độc trước, chắn chắn không vấn đề mới dâng cho thiên tử.
Quy củ này lúc đến thăm hậu cung phi tần cũng không thay đổi.
Thức ăn đã nghiêm ngặt như vậy nữa là xiêm y thiếp thân và văn phòng tứ bảo bên cạnh.
Muốn hạ độc, khó hơn lên trời.
Từ Kiều Kiều biết, bằng không sẽ không để ta đi.
Nàng ta đánh cược ném vấn đề cho ta. Thành công, nàng ta có thể vu cho ta thông đồng với hoàng hậu, kéo ngã cả hai. Thất bại, ta bị xử tội, nàng ta cũng không thiệt.
Đinh ninh ta làm được, đúng là thứ óc heo.
Thật khôi hài, nếu dễ như vậy, ta cần gì mất công nhiều năm như thế?
- Nếu ngươi không hạ độc, cớ sao hắn lại bệnh nghiêm trọng đến vậy?
Từ Kiều Kiều trước khi chết vẫn nghi hoặc.
Cũng phải. Thổ huyết là thật, bệnh nặng cũng là thật. Nếu ta không hạ độc, không tìm được độc ở chỗ ta vậy thì người hạ độc hẳn là Từ Kiều Kiều, mưu sát thiên tử là tội chết.
Nhưng nàng ta không hạ độc.
Ta vuốt ve gương mặt diễm lệ của nàng ta, từ tốn nói:
- Nương nương là người Thiên Nguyệt quốc, lại không biết đến Thiên Nguyệt quốc có loại độc là mỹ nhân trủng.
- Ý ngươi là thứ mị dược thất truyền kia?
Từ Kiều Kiều bỗng tỉnh ngộ bật cười to:
- Thì ra là vậy! Ra là thế! Ta không hiểu Bùi Khải nhiều mỹ nhân lại không thích, một mực si mê gương mặt nhạt nhẽo của ngươi, hóa ra ngươi uống thứ mị dược đoản mệnh kia!
Nói tới đây, nàng ta ngừng lại nhìn ta chòng chọc:
- Người uống mị dược không chỉ đoản mệnh còn không thể có con, đứa con lúc đó của ngươi…
Ta gật đầu:
- Nó vốn để ngươi làm sảy.
- Tiện nhân! Trần Tố Nương! Đồ đê tiện! Mỹ nhân trủng không độc, sao ngươi giết được Bùi Khải!?
- Mỹ nhân trủng, thấu cốt hương. Thuốc không độc ăn nhiều năm cũng sinh độc, chỉ cần chút độc đó là đủ giết người.
Xung quanh Bùi Khải không có độc, ta chính là độc dược.
Mỗi lần hắn cùng ta thân mật, độc tính sẽ dồn thêm một ít, như Du tần đã nói, ta không chết tử tế được.
Nhưng có chết ta cũng phải kéo hắn cùng chết!
Kẻ hại chết 20 ngàn binh sĩ kia chưa bao giờ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mà là hôn quân tiện tay cắt đất dâng thành.
Ta nhận 3 thước lụa trắng từ tay Phục m, tự tay tròng lên cổ của Từ Kiều Kiều.
Nàng hoảng loạn:
- Không, các ngươi không thể giết ta! Mẫu quốc của ta mới ký minh ước với Đại Thịnh! Các ngươi giết ta thì ăn nói thế nào với mẫu quốc của ta!
Ta cười gằn:
- Minh ước? Ngươi nói tờ giấy vụn kia sao? Ninh tần, thiết kỵ của Thẩm tướng quân hẳn đã đánh đến chân đô thành của Thiên Nguyệt quốc rồi.
Nàng ta sợ hãi run lên.
Ta nói cho nàng ta một bí mật khác.
- Ngươi vào cung nhiều năm nhưng không có con, đoán xem tại sao?
Nàng ta trợn mắt:
- Bùi…
Lần này nàng ta thật sự cả nghĩ rồi.
Bùi Khải yêu mỹ nhân, cũng xem thường mỹ nhân. Hắn không nghĩ đứa con do nữ tử dị quốc sinh ra uy hiếp được mình, huống chi kia còn là người hắn yêu.
- Là ta đấy.
Ta kéo căng lụa trắng, lạnh lùng nhìn nàng ta tuyệt vọng giãy dụa.
- Nương nương, rửa chân bằng nước ngâm qua hồng hoa có thích không?
32.
Qua chuyện này, Bùi Khải càng ỷ lại ta.
Bệnh của hắn ngày càng nặng.
Cực kỳ đau đớn.
Ngự y nói thuốc độc lấy từ chỗ Từ Kiều Kiều rất mạnh, bệnh trạng như vậy cũng bình thường, bây giờ phải tập trung điều dưỡng.
Nếu có thể trị thì cần gì dùng hai chữ điều dưỡng?
Bùi Khải bị đau đớn làm mờ cả lý trí, tính tình càng thêm nóng nảy, không thể chăm lo quốc sự.
Về sau do thái hậu và thái tử giám quốc.
Cũng không đến thăm hắn.
Hoàng hậu sẽ đến, nhưng để thăm ta.
- Hắn đau, muội càng đau hơn, có đáng không?
Hoàng hậu lúc trẻ từng yêu Bùi Khải, cũng từng oán trách hắn bạc bẽo. Giờ ân sủng tình ái chỉ là trăng tan bóng nước, nàng ấy là hoàng hậu, chỉ cần làm tốt trách nhiệm mẫu nghi thiên hạ là đủ rồi.
Ta cười:
- Đại thù sắp báo, đau đớn có là gì? Ta vui lắm, ta chưa từng vui như vậy!
33.
Cái chết của Bùi Khải đau đớn vô cùng, hắn kéo tay ta hỏi tại sao.
Hắn nhìn cánh tay chằng chịt vết cấu tứa máu vì đau của ta và hắn, thì đã hiểu cả rồi.
- Trẫm đối với nàng chưa đủ tốt ư? Một tiện dân tiểu binh cũng đáng cho nàng làm đến vậy.
Hắn là đế vương cao thượng, hắn ban ơn cho ai người đó phải cảm động rơi nước mắt, một tiểu binh tầm thường sao có thể so được?
- Tiện dân? Tiểu binh?
Ta cười châm chọc:
- Đúng rồi, bệ hạ dùng thành trì đổi mỹ nhân, hào khí hơn người, sao nhớ được để bảo vệ từng tấc quốc thổ những tiện dân tiểu binh kia phải đánh đổi những gì? Bọn họ cũng không ngờ thành trì họ dùng xương máu bảo vệ lại thành địa bàn của người khác vì cái vung tay của ngươi!
Trong điện vang vang lời lên án của ta.
- Hai vạn người, trận chiến đó chết hai vạn người. Hai vạn con người không bằng nụ cười mỹ nhân.
Từng lời từng lời, chứa đầy máu và nước mắt ta tưởng đã cạn khô.
- Từ Tướng quân, giáo úy đến tiểu binh đốt lửa cứ như vậy táng thân trong tuyết. Mùa đông biên cương lạnh đến mức nào, bọn họ đông thành đá, đến lúc tan ra đã không thể nhận ra tay ai chân ai nữa. Ta bới trong núi thây sông máu cũng không tìm được một nắm xương của trượng phu.
Nước mắt ta chảy xuống như mưa, như nỗi đau âm ỷ bị đóng băng trong tuyết lạnh biên cương.
- Chỉ còn cô nhi quả phụ, người già tóc bạc. Họ khóc, ta cũng khóc. Nhưng dựa vào cái gì các ngươi có thể cười trên nước mắt chúng ta? Nên ta đến đây, đến bên ngươi và Từ Kiều Kiều.
Ta cười sảng khoái:
- Quả nhiên, nghe các ngươi khóc ta vui mừng vô cùng.
Hai mắt Bùi Khải cơ hồ lồi ra ngoài vì giận dữ nhưng một chữ cũng không nói được.
Cuối cùng, hắn nghe ta nói:
- Bùi Khải, ngươi không thể so với những tiện dân tiểu binh kia, ngươi không xứng!
34.
Đêm ấy, trong cung vang tiếng chuông tang.
Tiếng khóc vang vọng khắp kinh đô, thái tử hôm sau đăng cơ dưới sự ủng hộ của Thẩm gia.
Xuân đến, cửa Thanh Vân điện đóng chặt, hoa đào nở rộ không chỗ thoát, không ai nhớ trên đời có Dung phi.
Trước khi chết ta mới gặp lại Thẩm phu nhân. Tóc bà ấy đã bạc trắng. Thẩm Lê giống bà ấy ba phần, bảy phần còn lại giống vị Thẩm tướng quân ta từng gặp khi đưa Cố Hành đi tòng quân.
Giọng nói của bà ấy vẫn bình thản như trước:
- Cô làm được, ngày trước cô tìm ta xin mỹ nhân trủng, ta cứ nghĩ cô không sống nổi hai hôm trong cung.
Ta chỉ còn da bọc xương, tóc đã rụng hết.
Ta cười bất đắc dĩ, chỉ vào Phục Âm khóc sắp ngất bên cạnh:
- Người dẫn cô ấy đi nhé, lúc cô ấy tìm hài cốt của ca ca còn tranh với ta. Hơi ngốc một chút, không phân biệt được xương cốt của ca ca mình với trượng phu người khác, được cái biết nghe lời, không gây phiền phức, người đừng ghét bỏ cô ấy.
Thẩm phu nhân gật đầu:
- Ta biết.
Bà ấy đi gọi hoàng hậu và thái tử đến. Thái tử giờ đã trưởng thành hiểu lễ nghĩa, có uy nghiêm hoàng đế nhưng vẫn gọi ta một tiếng nương nương như trước.
Hoàng hậu gọi ta:
- Phục Linh.
Ta hoảng hốt lắc đầu.
- Không phải, tên ta không phải Phục Linh, ta là Tố Nương. Tên ta là Trần Tố Nương, là Trần gia ở ngõ Bát Giác Lam Thành, trượng phu ta họ Cố… Chúng ta là thanh mai trúc mã, chàng nói phải làm đại tướng quân.
Ta càng nói càng loạn, có nhiều lời nói mãi không ra, chỉ còn tiếng nỉ non:
- Nương nương, ta muốn về nhà.
[Hoàn]