1.
Bùi Khải từ lúc sinh ra đã được phụ hoàng dạy dỗ, hắn là quân chủ tương lai, muốn làm gì cũng được, có sai cũng là đúng.
Niên hoa đắc ý, muốn gì được nấy.
Giống như mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của Thiên Nguyệt quốc kia. Một tòa thành mà thôi, hắn sớm khuya vất vả ở ngự thư phòng, một tòa thành đổi chút vui thú đã làm sao.
Huống chi Đại Thịnh binh hùng mã tráng, mất một thành chưa chắc có tổn thất gì.
Thôi Phục Linh là một bất ngờ.
Hắn chú ý đến cung nữ đó bên người mỹ nhân từ bao giờ?
Có thể là hôm ấy hắn sang cung hoàng hậu ngồi một lát làm mỹ nhân giận lẫy. Hắn vì lấy lòng mỹ nhân mà tìm bừa một lý do, khiến cung nữ rửa chân phải quỳ bên ngoài một canh giờ.
Hắn ngồi một canh giờ, cung nữ kia quỳ một canh giờ, đủ khiến mỹ nhân nguôi giận chứ?
Cá nước vui vầy xong hắn vội vàng ra về. Lúc đi ngang bóng người quỳ trên tuyết, hắn chẳng quan tâm, cứ lướt thẳng qua nàng.
Hình như hắn ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt lẫn trong tuyết.
Gió tuyết quá lớn, át mất rồi.
2.
Lần thứ hai gặp Thôi Phục Linh là ngày mỹ nhân rơi xuống nước, hắn nổi trận lôi đình trừng phạt nặng các cung nhân và Du tần.
Thôi Phục Linh vừa cứu người đang im lặng quỳ trước mặt hắn, đến khi hắn nhớ ra mới hỏi một câu:
- Ngươi tên là gì?
- Phục Linh.
- Tên nô tỳ là Thôi Phục Linh.
Thật ra hỏi tên có ích gì? Hắn sẽ không nhớ.
- Về sau ngươi ở bên cạnh Kiều Kiều, phụ trách an toàn cho nàng ấy. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, trẫm hỏi tội ngươi.
Người kia dập dầu:
- Tạ chủ long ân.
Coi như cũng hiểu chuyện nghe lời.
Lúc đến gần, hắn lại ngửi thấy hương thơm kia.
Hắn nghĩ, mùi hương thật dễ chịu.
Ôm mỹ nhân trong lòng, hắn lại quên mất.
3.
Lần thứ ba gặp Thôi Phục Linh, hắn đã ghi nhớ cái tên này.
Lần đó mỹ nhân lại giận dỗi vì hoàng hậu.
Phượng Loan cung gặp hỏa hoạn, thái hậu lại bệnh nặng nên cung nhân hớt hải chạy đến chỗ hắn. Dù sao cũng là hoàng hậu, hắn có không thích cũng phải nể tình thanh mai trúc mã và thái hậu, không thể không quan tâm.
Nhưng mỹ nhân không nghĩ vậy, cứ cáu kỉnh với hắn suốt, nàng ta như vậy lại làm hắn thấy phiền phức.
Hắn nghĩ, không nên như vậy, mỹ nhân chua ngoa không đáng yêu chút nào.
Nhưng gương mặt đó cũng rất xinh đẹp.
Nên hắn lại đến.
Mới bước vào, ngẩng đầu lên đã thấy cô nương mặc cung trang nô tỳ đứng ngắm hoa mai. Cung nữ bên cạnh hỏi nàng có thích hoa mai không, nàng cười nhạt đáp:
- Không, ta thích hoa đào. Mùa đông quá lạnh nên ta không thích những thứ nở trong mùa đông.
Bùi Khải không biết phải tả cảnh ấy thế nào. Rõ ràng chỉ là gương mặt thanh tú, đứng bên bạch tuyết hồng mai lại thu hút đến vậy. Đặc biệt là đôi mắt kia, lạnh lẽo mơ hồ, dường như không thứ gì lọt vào được.
Hắn không nhịn được hít hà hương thơm kia, đi hỏi thăm tên của nàng.
Thôi Phục Linh, Thôi Phục Linh, lần này hắn không quên.
Đêm đó, quý phi gọi người mang nước nóng.
Hắn không để ý, không ngờ kẻ vào lại là người kia.
Hắn để mặc quý phi lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng kia. Nàng chỉ chăm chú làm việc của mình, không chút chểnh mảng nào.
Thật lạ.
Rõ ràng mọi người nên làm hắn vui lòng, người này cũng không ngoại lệ, bộ dạng như vậy hẳn đang lạt mềm buộc chặt thôi.
Hắn nghĩ, hắn là cửu ngũ chí tôn, quốc chủ Đại Thịnh, không thể yêu mãi một người.
Dù là món ăn ngon nhất, ăn hoài cũng ngán.
Dường như quý phi cảm nhận được sự buồn bực của hắn.
Nữ nhân này cũng thông minh, giả như không biết, cố ý dẫn người kia trước mặt Bùi Khải để làm nhục.
Nàng ta làm hắn nhìn Thôi Phục Linh đứng trong gió lạnh mài mực, nhìn Thôi Phục Linh gỡ xương cá đến hai tay đầy máu, lại nhìn Thôi Phục Linh quỳ trước mặt rửa chân cho nàng ta.
Nàng ta nghĩ làm vậy sẽ khến Bùi Khải căm ghét Thôi Phục Linh, nàng ta cũng vui sướng làm nhục một tỳ nữ không biết trời cao đất dày.
Nhưng nàng ta không biết, mỗi lần nhìn cảnh tượng đó, Bùi Khải chỉ nghĩ.
Sao nàng ấy chưa cầu xin ta?
4.
Hắn như chìm vào hương thơm kia, càng không có được càng muốn chiếm lấy.
Với lại bây giờ hắn đã chán quý phi rồi.
Hồi trước rảnh rỗi hắn đều chạy đến cung quý phi, bây giờ lại thích đứng trong rừng mai hóng gió hơn.
Cơn chán này khi thấy Thôi Phục Linh đã lên đỉnh điểm.
Cũng được, nàng không muốn xin, hắn cho nàng một cơ hội.
Nhưng Thôi Phục Linh không nhận.
Thứ nữ nhân không biết điều!
Nàng cho rằng trong cung chỉ có mình nàng sao? Gương mặt tầm thường đó sao lọt mắt xanh hắn được!
Hắn ngó lơ bóng người kia, tiếp tục tầm hoa mua vui với quý phi.
Mãi đến đêm trừ tịch, hắn say rượu nhận nhầm nàng thành quý phi. Hắn vẫn tỉnh táo, nhưng nhìn gương mặt hoảng sợ của nàng hắn nghĩ.
Nhận nhầm thì nhầm luôn vậy.
Thôi Phục Linh, Thôi Phục Linh, nàng bỏ thuốc gì cho ta thế?
5.
Mọi chuyện thuận lợi hơn hắn nghĩ, Thôi Phục Linh thành tần của hắn. Nàng không thích cười, bình thường đều an tĩnh ngồi ngắm tuyết bay ngoài cửa sổ.
Mỗi lần thấy cảnh này Bùi Khải đều có ảo giác.
Một ngày kia, nàng sẽ tan theo tuyết, biến mất khỏi thế giới của hắn.
Người con gái đang ngẩn ngơ kia nhìn thấy hắn vô thức cười nhạt.
Hắn không nhịn được ôm chặt lấy nàng.
Không đâu, Đại Thịnh này là của hắn, Thôi Phục Linh có thể đi đến đâu? Sao nàng có thể biến mất cơ chứ?
Hắn rất hài lòng với Dung tần này.
Nàng sẽ không nổi giận vì mình đến cung phi tần khác, chỉ lặng lẽ ngồi trong Thanh Vân điện chờ hắn. Hắn đến thì nghênh tiếp, hắn đi cũng không cáu kỉnh.
Nhưng hắn cũng chỉ hài lòng được đôi chút.
Lúc nghe nói hắn đến chỗ quý phi, nàng chúc mừng, mắt không gợn sóng.
Hắn đã hiểu rồi.
Không phải Thôi Phục Linh ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng không yêu hắn thôi.
Không yêu mới vô tâm như thế.
Nhưng Thôi Phục Linh dựa vào đâu không yêu hắn? Hắn là quân chủ Đại Thịnh, hắn ban phát sủng ái, vô số trân bảo cho nàng, nàng lấy cớ gì không yêu hắn?
Hắn tức giận, hắn muốn ngó lơ người này một thời gian. Để nàng tự suy nghĩ xem trong cung này ai mới là người nàng phải lấy lòng.
Chẳng ngờ lại nhận được tin nàng sinh non.
6.
Bùi Khải không biết hình dung cảm giác đó thế nào, đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn từng có con, cũng từng mất con.
Nhưng đó là con của hắn và Thôi Phục Linh.
Hắn thậm chí còn nghĩ, đến lúc đứa bé kia ra đời, trong mắt Thôi Phục Linh chỉ có hắn và con, hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng đứa bé mất rồi, một ngày đông lạnh lẽo, đứa con chưa đến hai tháng của hắn biến thành bãi máu trên tuyết.
Hắn muốn giết người.
Nhìn gương mặt trắng bệch, mê man của Thôi Phục Linh, hắn muốn giết người.
Phi tần quý phi, hắn muốn giết hết.
Nhưng việc cấp bách hiện tại là Thôi Phục Linh, hắn sợ nàng tỉnh dậy biết chuyện sẽ đau lòng chết.
Hắn lại nghĩ vậy. Hắn đã nghĩ kỹ cả lời an ủi rồi, ai ngờ Thôi Phục Linh lại bình tĩnh đến lạ. Nàng không khóc cũng chẳng buồn còn an ủi ngược lại hắn.
Nàng còn cười đưa khăn gấm ngày xưa hắn đưa quý phi làm tín vật định tình.
Thật nực cười!
Phẫn nộ đổ ập xuống như sóng thần. Hắn quát tháo nàng, hắn thà nữ nhân này biết khóc biết giận.
Không, nàng vẫn lạnh nhạt như vậy.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.
Hắn cũng chẳng ra gì, phẩy áo bỏ đi rồi không nhịn được quay lại.
Nàng trốn trong chăn khóc, nàng giang tay xin hắn an ủi.
À, hóa ra Thôi Phục Linh cũng yêu hắn.
Trái tim hắn tan chảy.
Hắn thề phải làm chủ cho nàng.
Bất ngờ đến quá nhanh.
Biên quan thất thủ, Thiên Nguyệt quốc quật khởi, thân phận của quý phi trở nên nhạy cảm. Giống như thái hậu từng nói, hắn không thể phóng túng như trước.
Nên hắn chỉ có thể cấm túc quý phi hai năm. Tiếp tục ban mưa móc rải đều như một vị hoàng đế nên làm.
Không ai biết hắn vui mừng thế nào khi hoàng hậu sinh con trưởng đích tôn. Có thái tử tương lai, hắn không cần đụng đến những nữ nhân khác nữa.
Hắn chỉ muốn ở cạnh Thôi Phục Linh, dù chỉ ngồi bên nhau cũng được.
7.
Quý phi hết cấm túc, lúc gặp lại nàng ta Bùi Khải không khỏi ngạc nhiên.
Thôi Phục Linh nghĩ đó tình cũ lại cháy.
Nhưng hắn biết không phải.
Hắn chỉ bất ngờ gặp lại gương mặt xinh đẹp hắn từng yêu kia lại không xúc động.
Thậm chí có chút sát ý.
Muốn giết nữ nhân hại chết con của hắn và Thôi Phục Linh.
Nhưng giờ vẫn chưa được, còn phải chờ thời cơ.
Hắn sẽ làm như bỏ qua hiềm khích lúc trước, hàn huyên với quý phi, ban cho nàng tôn vinh nên có nhưng cũng chỉ đến vậy.
Hắn nghe kế sách của Thẩm Lê, giả ký minh ước với Thiên Nguyệt quốc sau đó chiếm lại những thành trì đã mất.
Hôm ấy hắn rất vui, người đàn bà hại chết con của hắn sẽ chết, còn hắn hoàn thành được lời hứa với Thôi Phục Linh. Dường như nàng cũng hiểu nên hôm ấy đặc biệt chủ động.
Hắn đã tin như vậy, nếu hôm sau hắn không ngã bệnh thổ huyết, còn nghe được thân thế thật của Thôi Phục Linh ở chỗ quý phi.
8.
Âm mưu, đều là âm mưu.
Nàng vốn đã có trượng phu.
Nàng tới đây để báo thù!
Bởi vì hắn hại chết trượng phu của nàng!
Chẳng trách nàng luôn lạnh nhạt thờ ơ, hắn cứ ngỡ tính cách nàng vốn vậy, hóa ra không phải.
Thôi Phục Linh hận hắn.
Nàng muốn giết hắn!
Khi quân phạm thượng, hành thích hoàng đế. Cả hai đều là tội chém đầu!
Thế thì đã sao? Cha mẹ nàng đã chết, họ tộc thân thích còn cướp gia sản của nàng. Người nhà của gian phu kia cũng đã chết ở biên cương.
Nàng chỉ có một mình nên không sợ.
Nàng muốn lôi hắn chết cùng.
Được lắm.
Vậy thì cùng chết đi.
Hắn bóp cổ nàng, thầm nghĩ, chúng ta chết cùng nhau đi.
Hắn nghĩ mình hạ thủ được.
Nhưng nhìn gương mặt giàn dụa nước mắt kia, sức lực của hắn tan biến.
Thái giám lục soát không tìm được độc dược, hắn buông tay.
Hắn bi thương rồi mừng rỡ, Thôi Phục Linh vừa khóc vừa cười nói rằng:
- Bệ hạ nhìn gì đấy? Thấy ta động tình với kẻ thù nên cảm động ư?
Thì ra Thôi Phục Linh thực sự yêu hắn.
9.
Đáng tiếc.
Hắn nghĩ.
Trái tim của hắn vẫn bị đùa giỡn.
Bệnh của hắn ngày một nặng, lúc nào cũng cáu giận đập phá khiến cung nhân không dám lại gần, chỉ có Thôi Phục Linh hầu bên cạnh.
Nàng ở đó, lặng im nhìn hắn đau đớn vật vã.
Thôi Phục Linh, nàng nói nàng yêu ta.
Nhưng nàng có biết, ánh mắt khi yêu một người không phải như vậy. Đến giờ nàng cả lừa ta cũng lười.
Vì 20 ngàn binh sỹ kia sao? Hay vì trượng phu vô danh tiểu tốt kia?
Bùi Khải hiểu bản thân rất rõ.
Hắn xa hoa dâm dật, thủ đoạn tàn nhẫn, không quan tâm đến tính mạng của bất kỳ ai.
Nhưng Thôi Phục Linh quan tâm.
Phải làm thế nào?
Hắn không biết, sinh mạng của hắn sắp kết thúc.
Thôi Phục Linh nói, sở dĩ hắn yêu nàng vì nàng uống mị dược.
Nhưng có thật chỉ vì mị dược không?
Hắn nghĩ không ra.
Nhưng có một chuyện hắn hiểu rõ.
Bùi Khải.
Ngươi xa hoa dâm dật.
Ngươi thủ đoạn tàn nhẫn.
Trên lưng cõng mấy vạn mạng người.
Ngươi, tội đáng muôn chết!
[Hoàn toàn văn]