26.
Vừa bước ra khỏi cửa cung, ta bị Thẩm Lê gọi lại. Y bình thản mà cung kính nói:
- Vi thần thay các binh sỹ biên cương đa tạ nương nương.
Ta điềm nhiên đáp lại trước mặt thái giám:
- Bạc là bệ hạ cho, khanh nên tạ ơn bệ hạ. Huống chi số bạc này là để cầu phúc cho đứa con không được chào đời của ta.
Y chắp tay, lưng eo hơi gập xuống:
- Ân điển của bệ hạ vi thần không dám quên, nương nương đã nói vậy vi thần xin ghi nhớ trong lòng.
Thái giám đã quay vào điện.
Giọng của ta nhỏ xuống:
- Nếu khanh nhớ ơn ta thì đánh thắng nhiều hơn đi, đối xử với thuộc hạ tốt một chút, giống như phụ thân khanh vậy.
Ta nói thêm:
- Phải rồi, thay ta gửi lời hỏi thăm tới mẫu thân khanh nhé.
Thẩm Lê về rồi, ta ngoái lại thấy Ninh tần đứng cách đó không xa, không biết đã ở đó bao lâu rồi.
Ta ung dung cười với nàng ta.
27.
Minh ước được ký duy trì suốt ba năm. Ninh tần phục sủng nhưng không có thêm quyền lực, hoàng hậu dần trưởng thành, đã có thể ngồi vững trung cung.
- Sứ thần sắp tới, nàng ta ngày càng vênh váo.
Hoàng hậu càu nhàu với ta, thần sắc có vài phần lo lắng.
- Bên nàng ta quá yên ắng, như đang dự mưu.
Ta an ủi nàng ấy đừng lo lắng, cho dù có ủ mưu gì thì mục tiêu cũng là ta.
Sắc mặt hoàng hậu càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-trung/3322917/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.