Trong nháy mắt, Lâm Dục như đóng băng.
Hơi thở lạnh lẽo dọc theo vành tai xâm nhập vào da, thấm vào tận xương tủy. Cơ thể mỏng manh run rẩy càng mãnh liệt hơn.
Không chỉ vì cái lạnh thấu xương, cậu cảm giác được thứ đằng sau đang bắt đầu sôi trào giận dữ.
Nó đang tức giận.
Cảm giác của Lâm Dục đối với Tà Ma cũng là trời sinh có được. Nếu không phải vì cơ thể không có linh lực thì trong dòng họ Lâm không có ai thích hợp trở thành Thiên Sư hơn cậu.
Nhưng giờ phút này Lâm Dục chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia liếm liếm vành tai cậu, đầu lưỡi như một miếng sắt lạnh lẽo như băng đá. Vừa dán vào vành tai mềm mại đã lập tức dính chặt. Nếu cố giãy dụa thì nhất định phải xé da rách thịt mới được.
“A…” Tiếng thở dài u ám lọt vào màng nhĩ.
Lâm Dục bị sương đen trong miệng làm nghẹn đến nỗi nói không nên lời, cổ họng vô thức nuốt vào, bị sặc suýt nữa không thở được.
Thứ kia giống như cuối cùng cũng có lương tâm, trêu đùa quấy rầy đầu lưỡi bất lực của cậu một chút rồi từ từ thu lại.
Lâm Dục thở hồng hộc, giọng điệu tuyệt vọng: “Mi rốt cuộc… muốn cái gì?”
“Ta, muốn, em.” Thứ kia gằn từng chữ trả lời bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn, quỷ dị đáng đáng sợ, tràn ngập điên cuồng với bướng bỉnh khó hình dung.
Lâm Dục ngơ ngẩn: “Mi muốn gì cơ?”
“Ta muốn em.” Sau lần mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825939/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.