Lâm Dục chưa ý thức được nguy hiểm sắp tới gần, vẫn đắm chìm trong khiếp sợ.
Từ nhỏ đến lớn cha cậu chưa từng đánh cậu dù chỉ một lần, những người khác càng không có lá gan đụng vào một ngón tay của cậu, đây là lần đầu tiên có người đánh cậu, lại còn đánh vào mông.
Dưới một lớp áo ngủ mỏng manh, thịt đùi như vẫn còn lưu lại xúc cảm bị bàn tay vỗ vào, sau khi nhận ra hai má trắng nõn đỏ lên.
“Hạ Trầm!” Đôi chân thon dài thẳng tắp nâng lên, dùng sức đạp về phía người đàn ông phía trên: “Cậu đánh tôi!”
Hạ Trầm vươn bàn tay to như kìm sắt nắm chặt mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.
Bởi vì tư thế nên vạt áo ngủ vốn đã mở rộng trượt xuống bắp chân non mềm, da thịt trắng đến lóa mắt.
Anh tức khắc nhớ lại xúc cảm nơi đó, mềm mại trơn nhẵn, cảm giác tốt đến khó tin, nhẹ nhàng ấn một cái sẽ để lại dấu vết.
Ánh mắt càng lúc càng u trầm, đen đến mức như muốn nhỏ ra mực.
Lâm Dục thử rút chân mình ra, kết quả bàn tay to kia càng nắm chặt, giống như muốn bẻ gãy mắt cá chân của cậu.
Cậu nhíu mày, giọng nói cố ý mềm mại nghe có vẻ đáng thương: “Đau…”
Hạ Trầm ngẩn ra, lực trên tay không khỏi giảm đi vài phần.
Một giây sau, lòng bàn chân trắng nõn đạp vào ngực anh, suýt nữa đạp anh xuống giường.
Lâm Dục ngồi dậy, đầu ngón tay kéo áo ngủ xuống, mở to đôi mắt lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825879/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.