Lâm Dục như người say mới tỉnh, giống như bị điện giật đẩy anh ra rồi đứng lên, lùi về phía sau vài bước.
Rõ ràng là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng hơi thở lưu lại trên môi lại giống như lửa đốt, ngay cả trái tim cũng như đang nóng lên.
“Hạ Trầm cậu, cậu…” Cậu vừa kinh hoảng vừa mờ mịt, giống như một con vật nhỏ lạc đường trong rừng: “Cậu hôn tôi làm gì?”
Hạ Trầm đứng dậy, thong dong đi về phía cậu: “Tôi đang dùng hành động thực tế để nói cho em biết, tôi coi em là gì.”
Lâm Dục không khỏi lùi về phía sau, nhưng rất nhanh sống lưng gầy gò đụng phải cánh cửa, không thể lùi được nữa.
“Coi như bạn bè thì có thể nắm tay nhau, có thể ôm, cũng có thể ngủ chung.” Hạ Trầm chậm rãi tới gần cậu, dùng giọng nói trầm thấp từ tính kia từng bước dụ dỗ: “Nhưng hôn môi thì cũng có thể làm với bạn bè sao?”
Lâm Dục theo bản năng lắc đầu, hai tay chống vào lồng ngực anh, không cho anh tiếp tục tới gần.
Hạ Trầm dừng bước, bàn tay to dịu dàng nâng cằm nhọn lên: “Chán ghét tôi hôn em sao?”
Lâm Dục mím chặt môi, hàng mi dài ướt át run rẩy như kinh hãi, vẫn không chịu nâng lên.
Hạ Trầm cười khẽ một tiếng: “Không nói gì, tôi coi như em không chán ghét.”
Lâm Dục há miệng muốn phủ nhận lại phát hiện mình thế nhưng không nói nổi hai chữ “chán ghét”.
Bởi vì người trước mặt này là Hạ Trầm, như thể dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825878/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.