Lâm Dục tức giận đến đỏ cả mặt, giơ tay dùng sức đẩy anh một cái: “Đã nói là không phải ra mắt phụ huynh!”
Người Hạ Trầm không nhúc nhích, ý cười bên môi không giảm: “Bây giờ có phải chúng ta cùng nhau về nhà cậu không?”
“Đúng vậy!” Lâm Dục tức giận trả lời: “Chứ không lẽ về nhà cậu?”
Hạ Trầm tiếp tục từng bước dụ dỗ: “Sau khi về nhà, có phải sẽ gặp cha cậu đúng không?”
Lâm Dục không nói gì liếm liếm kẹo: “Cậu nói tiếp đi?”
“Vậy thì cách nói về nhà ra mắt phụ huynh có vấn đề gì à?” Hạ Trầm xoay mặt nhìn cậu, giọng điệu ra vẻ vô tội: “Chỉ là nghĩa đen thôi mà, cậu nghĩ đi đâu mất rồi?”
Lâm Dục: “…”
Hạ Trầm đăm chiêu nói: “Chẳng lẽ cậu…”
“Nếu như không phải cậu đang lái xe thì tôi sẽ đá cậu xuống ngay bây giờ.” Lâm Dục mở miệng cắt ngang lời anh, nhét kẹo mút vào miệng, “Răng rắc” một tiếng cắn thành hai nửa.
“Chậc…” Hạ Trầm cười nhẹ một tiếng: “Răng khỏe thật đấy.”
Lâm Dục không muốn để ý tới anh nữa, chuyên tâm ăn kẹo mút trong tay.
Chiếc xe đi trong chốc lát rồi dừng lại trước một trung tâm mua sắm lớn.
“Tới đây làm gì?” Lâm Dục nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhà tôi không ở gần đây.”
“Đến mua đồ.” Hạ Trầm tháo dây an toàn ra: “Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh đâu thể đi tay không đúng chứ?”
Lâm Dục lười sửa lại lời anh, chỉ lười biếng trả lời: “Không cần mua, nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825883/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.