Khi ba người Trang Lộ rời khỏi trạm y tế trường, đúng lúc gặp mặt trời chiều ngả về tây, những đám mây đỏ rực nhuộm màu cả bầu trời, biểu lộ sức sống tràn trề, dù ban ngày đã khép lại, cũng diễm lệ đến khiến người ta mê mẩn.
Trang Lộ nói: "Vừa kịp lúc đến giờ ăn tối luôn!"
Tôn Nhụy vốn đang ngắm mây, nghe được lời này bèn thở dài: "Cảnh đẹp đang ở trước mặt, cậu cũng chỉ muốn ăn cơm."
"Cơm khô người, cơm khô hồn! Mỗi ngày phải đều đặn đúng lúc ăn đủ ba bữa." -Trang Lộ cười nói: "Đi nhanh thôi, ăn xong còn có thể mang đến một ít cho Đào Như."
Dựa theo lời dặn của bác sĩ, Đào Như vẫn còn nằm trên giường bệnh, trước khi ba người rời đi, nàng ấy đã ra quyết định, ngày mai sẽ đến bệnh viện thành phố.
Tôn Nhụy còn muốn nói gì đó để ca ngợi ánh nắng chiều thì đã thấy Ngô Niệm Hi dịu dàng thuận theo cái lôi kéo của Trang Lộ. Tiết Kinh trập đã qua tiết Xuân phân sắp đến, thời tiết trở nên ấm áp, nhưng Ngô Niệm Hi vẫn còn mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết. Lúc bị Trang Lộ kéo đi, ánh mắt cô hướng về Trang Lộ, kiên định và sáng ngời. Gương mặt cô trắng đến mức như thể vô thực, mang sức hút lạ thường, đẹp đến mê hồn.
"Nè, đợi tôi với!" - Tôn Nhụy không có thời gian nghĩ thêm nhiều, bèn nhấc hai cái chân đuổi theo.
Ba người chọn quán cơm Tâm Viên gần đó, quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-noi-co-ay-yeu-tham-toi/3722540/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.