Bạn bè Lê Quân đều biết, đừng có chọc đến người này. Bề ngoài thì thấy ôn tồn lễ độ, nhưng lúc điên lên cắn người không thèm quan tâm đối phương là người hay cún, chỉ cần nổi đoá lên là có thể mắng đối phương không kịp vuốt mặt, tuy cười nhưng hết nhát dao này tới nhát dao khác, không hề nương tay.
Cho nên không đợi đến người phụ nữ thích la lối khóc lóc này tiếp tục la lối khóc lóc, Lê Quân không chút khách khí nói tiếp:
"Bác gái, tôi không muốn tranh cãi với bác về luật pháp hay quyền lợi gì đâu, tại bác cũng đâu có hiểu biết về cái này. Tôi chỉ muốn nói với bác như vầy, nếu bác còn mở miệng nói lung tung ở đây hay làm phiền sinh viên của tôi một lần nữa, tôi cũng không ngại nói chuyện với cố vấn học tập lớp của con trai bác đâu. Thật không dám giấu gì, dù sao bây giờ con trai bác cũng chưa tốt nghiệp."
Lê Quân cười khẩy một tiếng: "Con người của tôi chẳng quan tâm tới danh tiếng gì hết, mặt còn dày hơn bác nhiều. Bác tự suy nghĩ kỹ đi. Còn bạn nam kia, đang đứng đó cosplay tượng điêu khắc hay sao? Nếu không có chuyện gì làm thì dẫn mẹ cậu tham quan trường đi, đứng đây chi vậy? Tôi còn thấy vướng chỗ giùm cho bác sĩ nữa này."
"Thầy!" - Người đàn bà thở gấp, còn bạn nam kia thì giống như bị sét đánh sống lại, vội vàng bước tới kéo mẹ mình về.
"Mình đi trước đi mẹ." - Vừa nói, cậu ta vừa cúi người hạ giọng: "Ông ta muốn làm khó dễ đồ án tốt nghiệp của con kìa!"
Người phụ nữ nghe vậy liền mở to hai mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ vào Lê Quân: "Không biết xấu hổ!"
Lê Quân khẽ mỉm cười: "Cảm ơn bác đã khen. Người trong thiên hạ không biết xấu hổ hơn bác thật sự rất ít, tôi rất vinh hạnh."
Cậu nam sinh kia kéo mẹ mình chuồn nhanh, chỉ là mẹ cậu ta vẫn không cam lòng, hét lớn mấy câu: "Đàn bà sinh con chính là đạo lý hiển nhiên!"
"Bà biến đi." - Lê Quân không chút do dự cùng lúc mắng trả lại.
Mắng xong liền cảm thấy thoải mái, thầy sửa sang lại mấy cọng tóc hơi rối rồi nhìn quanh bốn phía, nhìn cả đám ở đây đang đứng trợn mắt há hốc mồm. Đột nhiên thầy khôi phục lại nguyên trạng phong thái lịch thiệp của giảng viên đại học, ôn tồn nói:
"Mọi người đừng hiểu lầm, đương nhiên tôi sẽ không đụng tay vô đồ án của cậu ta. Tôi chỉ là thuận miệng lừa cậu ta một tí thôi, hoá ra cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp, ha ha ha ha."
Sau khi người phụ nữ la lối khóc lóc rời khỏi, không khí lập tức yên tĩnh, chỉ có tiếng cười vừa sang sảng vừa xấu hổ của Lê Quân.
Ngay đúng thời khắc này, một tràng pháo tay vang lên.
"Thầy tuyệt vời lắm thầy ơi!" - Tất cả sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng Trang Lộ đều hòa tan thành tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Trước giờ người Trang Lộ tiếp xúc, hoặc là giống ba nàng mẹ nàng, mẫu người cẩn trọng dè dặt, làm điều tốt giúp đỡ mọi người, không thích cãi vã. Hoặc là giống cậu của nàng, mẫu người ăn nói vụng về, nói cũng không lại ai, chỉ có thể so bì bằng nắm đấm. Còn có bạn cùng lớp cấp ba trước đây âm thầm cô lập nàng, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ biết giở trò sau lưng người khác. Hiếm khi thấy được người chỉ cần dùng miệng đã có thể hạ gục đối phương, khiến ngay cả những kẻ xấu xa cũng phải khiếp sợ.
May nhờ Trang Lộ cổ vũ làm Lê Quân không đến mức quá xấu hổ, thầy nhìn vào bạn nữ xinh xắn gật gật đầu: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Đuổi người phụ nữ làm người khác khó chịu đó đi, không khí trong phòng bệnh giống như thanh tịnh hơn, bác sĩ Tôn đem sự việc trước sau giải thích lại một lần, sau đó căn dặn Đào Như:
"Có muốn đứa nhỏ này hay không là quyền tự do của em, nếu đã thật sự quyết định không giữ lại, em hãy lên thành phố tìm bệnh viện chính quy đi. Khả năng sinh con của phái nữ rất quý giá cũng rất yếu ớt, em đừng tưởng mình còn trẻ là có thể làm ẩu làm càn, tôi sợ sau này em sẽ hối hận."
Sau khi nói xong, bác sĩ Tôn vẫn thấy hơi không yên tâm, bèn ngượng ngùng bổ sung: "Em đừng nghe bà ta nói bừa, chuyện khác trên đời này có thể là đạo lý hiển nhiên, tôi không dám chắc, nhưng chuyện sinh con tuyệt đối không phải là đạo lý hiển nhiên gì hết, em sẵn lòng sinh thì sinh, không muốn sinh thì không sinh."
"Đúng vậy, anh bác sĩ này nói đúng, chuyện sinh con có phải là quyền hay không lại là một vấn đề khác, nhưng nó chắc chắn không phải là nghĩa vụ." - Lê Quân bổ sung thêm.
Bác sĩ Tôn còn phải khám bệnh nên vội vã rời đi, trước khi đi có gọi Trang Lộ đến bàn giao mấy chi tiết nhỏ. Anh thở dài:
"Bạn học Trang có lòng nhiệt tình, chăm sóc em ấy cho tốt, mang thai sẽ khiến nội tiết tố thay đổi, ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý, hơn nữa các em còn trẻ như vậy, gặp phải mấy chuyện này nhất định rất hoảng, em phải để ý em ấy một chút."
Trang Lộ nghiêm túc gật gật đầu, ân oán của nàng và Đào Như trước đó đều đã hoà giải, hiện tại làm bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng của nàng ấy, chỗ nào có thể săn sóc nàng nhất định sẽ săn sóc.
Đến khi nàng trở lại phòng bệnh thì đã thấy Tôn Nhụy và Ngô Niệm Hi chuyển ghế nhỏ lại cạnh giường xong, phía bên kia Lê Quân đang nói chuyện với Đào Như.
Lê Quân nói: "Chuyện cũng đã xảy ra rồi, em nghĩ như thế nào? Nếu như không thể đưa ra quyết định, tôi có thể gọi điện thoại cho bố mẹ em?"
Kỳ thực Đào Như rất kiên cường, trừ khoảnh khắc biết đứa nhỏ không bị sảy, nhiều cảm xúc đan xen làm nàng ta khóc, thì từ đó đến giờ nàng ta không rơi một giọt nước mắt nào. Mới vừa nguôi ngoai nỗi tức giận, khuôn mặt nàng ta chỉ còn lại sự nặng nề. Nàng bình tĩnh nói:
"Thầy Lê, chuyện này em có thể tự mình quyết định. Từ khi biết mình mang thai, em đã suy nghĩ suốt một tháng trời, em không thể giữ lại đứa bé này. Đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ kỹ càng, mong là mọi người hiểu cho em."
"Đào Như à, em không cần chúng tôi hiểu, em vốn chẳng cần bất cứ ai hiểu cả. Em cần phải cẩn thận, chỉ cần em đã suy nghĩ kỹ thì không phải hối hận. Tôi đã nói rằng sinh con không phải là nghĩa vụ, không ai có quyền chỉ tay năm ngón với em. Cho dù hiện tại em đã kết hôn đi nữa, người phụ nữ ban nãy là mẹ chồng em, em vẫn là một cá thể độc lập, em có thể toàn quyền lựa chọn tương lai của mình."
Lê Quân nói xong, lại cười một chút: "Chỉ có điều đến lúc đó có thể chồng em sẽ nhảy ra nói rằng em đã tước đoạt quyền sinh sản của cậu ta, sẽ có một số người cố gắng dùng đạo đức để ràng buộc em."
Ngô Niệm Hi trước giờ không thích bày tỏ quan điểm của mình để tránh cho người khác biết quá nhiều về bản thân, nhưng lần này cô cũng không thể nhịn được mà nói:
"Đào Như, tôi nghĩ lựa chọn của cậu không sai. Vừa mới nãy chứng kiến là tôi biết ngay cậu nam sinh đó không thể bảo vệ cho cậu, còn bà cô kia thì lại thích đóng kịch. Cậu mới 19 tuổi, cậu có thể có một tương lai tươi sáng hơn. Nhân lúc bây giờ chưa trả giá quá nhiều vào chi phí chìm*, rút lui kịp thời mới là lựa chọn sáng suốt nhất."
*chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được (thuật ngữ kinh tế).
Lúc sau Lê Quân còn có việc, sau khi xác nhận tình hình hiện tại và suy nghĩ của Đào Như, thầy để lại số điện thoại của mình rồi đi trước. Sau khi người đàn ông duy nhất trong phòng bệnh xuống sân khấu, Đào Như mới từ từ kể lại chuyện của mình:
"Tôi cảm thấy thật là mỉa mai, mới đầu anh ta dỗ dành tôi, nói chỉ sờ sờ thôi, sau đó lại nói chỉ cọ cọ tí thôi. Lúc hành sự thì không muốn đeo bao, xong việc lại kêu tôi uống thuốc tránh thai. Lúc trước tôi còn vì anh ta mà nói dối để dọn ra khỏi ký túc xá..."
Nói đến đây, nàng ấy mím môi, nhìn Trang Lộ đứng ở một bên: "Chuyện này tôi thật không phải."
Trang Lộ xua xua tay, rất thẳng thắn bộc trực: "Lúc đó tôi đã lấy lại công bằng cho mình rồi, không thiệt. Hơn nữa chuyện cũng đã qua, cậu đừng nhắc lại nữa."
Đào Như cười khổ vài tiếng: "Bài viết đó không phải đã phanh phui chuyện tôi và anh ta sống chung sao. Anh ta sợ giống như chim cút, nói muốn chia tay với tôi, cũng không gặp tôi nữa. Tôi giận quá nên nhờ một bạn nam tìm Trang Lộ đối chất. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là đồ ngu ngốc. Bão táp vừa qua anh ta lại tìm tôi, quỳ xuống trước mặt tôi khóc lóc nói anh ta cũng không còn cách nào khác. Hay thật, tôi đúng là một con ngu, tôi tin lý do thoái thác của anh ta, hoặc có lẽ trong lòng tôi vốn dĩ không muốn chia tay với anh ta, nên đành tự mình dối mình ép bản thân tin vào lời nói đó."
Người chưa từng trải qua yêu đương như Tôn Nhụy không hiểu cái gì gọi là lạc lối trong tình yêu, nghe đến đó cô nhịn không được nhíu nhíu mày: "Loại con trai này có gì tốt để yêu? Vừa thấy chuyện liền bỏ chạy."
"Đúng vậy, loại con trai này thì có gì đáng giá để tôi yêu, nhưng lúc ấy tôi không còn là tôi nữa, tôi cảm thấy mình có thể vì anh ta làm rất nhiều chuyện, cho anh ta rất nhiều... rất nhiều thứ. Chỉ cần anh ta muốn, chỉ cần tôi có."
Nhớ tới quá khứ, trên mặt Đào Như vẫn hiện ra một chút thất vọng cùng hoài niệm.
Trong số ba người ở đây, Tôn Nhụy thì vô tư lự, Trang Lộ thì ngu ngơ, chỉ có Ngô Niệm Hi nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Đào Như. Cô nắm lấy tay Đào Như:
"Đào Như này, nếu anh ta thật sự đối tốt với cậu, dù cho chỉ có một chút tình cảm với cậu thôi, anh ta cũng sẽ không để cậu đối diện với tình huống này đâu."
"Từ đầu anh ta nên biết sẽ có khả năng có nguy cơ mang thai. Anh ta nên biết là cậu còn trẻ, vốn dĩ không có nền tảng kinh tế và cũng chưa chuẩn bị tâm lý vững vàng để làm mẹ. Anh ta nên biết khi có bất cứ chuyện xảy ra, anh ta phải cùng cậu đối mặt. Anh ta nên biết sau khi cậu mang thai, anh ta phải ở cạnh cậu. Anh ta nên biết cậu uống thuốc bậy bạ như vậy sẽ tổn hại sức khỏe của cậu. Có rất nhiều chuyện anh ta hẳn phải biết, nhưng anh ta lại cố tình không làm. Cho đến khi nãy, mẹ anh ta vẫn còn kiêu ngạo cố ý hạ thấp cậu, chèn ép cậu, từ đó áp chế tinh thần cậu, vậy mà anh ta lại không hé răng một tiếng."
"Đào Như, đây đều là bởi vì, anh ta không có yêu cậu nhiều như cậu nghĩ..."
Ngô Niệm Hi nghiêm túc nhìn nàng ta, cố gắng truyền đạt sự quyết tâm kiên định cho nàng ta, từng bước giúp nàng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, dẫn dắt nàng ra khỏi nỗi đau sau chia tay.
Tình yêu, cũng giống như lên cơn nghiện, luôn tồn tại giai đoạn cai nghiện đầy đau khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]