Chương trước
Chương sau
Nhìn gương mặt của Đào Như hiện rõ sự mệt mỏi, ba người về ký túc xá trước.

Khi Tôn Nhụy chuẩn bị về phòng, đột nhiên hỏi một câu: "Cái ông tồi tệ đó tên gì thế? Học khoa nào vậy?"

"Đào Như chưa nói." - Ngô Niệm Hi nói.

Trang Lộ đang lấy chìa khóa mở cửa: "Mình biết, lớn hơn chúng ta một tuổi, chuyên ngành gì thì mình không rõ, chỉ biết anh ta họ Quan, hình như tên là Vĩ Ưng gì đó."

Lúc trước nàng để rửa sạch oan tình cho mình nên tìm rất nhiều tư liệu, trong đó có cả thông tin của gã tồi đó.

Tôn Nhụy khinh bỉ hừ một tiếng: "Quan cặn bã, đừng để tôi gặp anh ta!"

Ngô Niệm Hi trầm tư, vẫn là có hơi lo lắng: "Mình cứ cảm thấy anh ta với mẹ anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, mình cứ cảm thấy có hơi không an tâm, ngày mai mình đi chung với cậu."

"Không phải cậu còn cuộc thi hùng biện của khoa Tiếng Anh sao?" - Trang Lộ không tán đồng: "Cuộc thi quan trọng lắm nha, nếu qua còn có thể đi thi tỉnh. Cậu cứ an tâm đi, ban ngày ban mặt bọn họ có thể làm gì! Hơn nữa cho dù bọn họ thật sự muốn làm gì đó, không phải còn có mình sao, nắm tay của mình chắc lắm."

Ngô Niệm Hi thở dài không nói gì, cô nhìn Trang Lộ ốm dần, khuôn mặt nhỏ có cho thêm đồ ăn cũng không béo lên được. Chỉ hy vọng là cô lo lắng quá nhiều mà thôi, trải nghiệm từ nhỏ khiến cô cứ nghĩ đông nghĩ tây, bất cứ việc gì cũng quen nghĩ theo hướng những kết quả tồi tệ hơn.

Trang Lộ cũng ngờ vực Ngô Niệm Hi sẽ lo lắng sốt ruột, nhưng nàng luôn tin tưởng vào sức lực mạnh mẽ của mình. Nàng nhướng mày, vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của người đẹp Ngô:

"Yên tâm đi! Bây giờ là thời đại mới do nhân dân làm chủ, là xã hội hòa bình và an khang, giữa thanh thiên bạch nhật, dù họ có làm gì thì cũng không dám làm quá đáng đâu."

"Hy vọng như thế, tất cả đều thuận lợi."

Còn Quan cặn bã sau khi bị Lê Quân đuổi khỏi trạm y tế trường thì dẫn mẹ hắn đi ăn ở căn tin, sau đó bị mẹ hắn kéo về nhà.

Quan Vĩ Ưng lớn lên ở địa phương Kinh Bình, nhà họ ở cũng đã nhiều năm, không lớn không nhỏ, ba phòng đủ cho một nhà ba người, có thêm phòng khách và phòng bếp, còn có một cái ban công nhỏ.

Ba hắn theo bác trai hắn chạy công trình khắp nơi, bây giờ cũng không có ở nhà.

Mẹ hắn về nhà thì đi qua đi lại ở trong phòng khách, bà ta cau mày, lại giãn ra, rồi lại nhăn lại, sắc mặt thay đổi liên tục.

Quan Vĩ Ưng nằm bẹt ở trên sô pha, bất mãn nói về chuyện vừa xảy ra: "Mắc cái gì mẹ cứ nhất định phải giữ lại đứa nhỏ đó vậy, con đâu có cần! Bữa giờ con luôn tránh mặt cô ta, khó khăn lắm mới để cô ta hết hy vọng, vậy mà mẹ còn nói muốn cưới cô ta! Mẹ nghĩ làm sao vậy?"

Mẹ Quan cặn bã chỉ cảm thấy máu đang nhồi về trái tim của bà.

"Mày đã sớm biết rồi hả? Vậy sao mày không nói với mẹ? Cái thằng nhóc này!"

"Chuyện này có gì hay ho mà nói, có phải chuyện tốt gì đâu. Con còn trẻ, con không muốn mình còn trẻ như vậy mà đã phải kết hôn sinh con."

"Mày không biết, cái gì mày cũng không biết, dù sao mày nghe mẹ sẽ không sai, mẹ là mẹ mày, chẳng lẽ mẹ còn có thể hại mày sao!"

"Mẹ à không được!" - Quan Vĩ Ưng bực bội nắm tóc: "Đẻ đứa nhỏ đó ra rồi ai nuôi! Đứa nhỏ sinh ra đúng lúc con ra xã hội, mẹ đừng có tạo áp lực lớn như vậy cho con được không?"

"Mày đần hả con, con điếm đó cũng không biết uống thuốc phá thai gì, nhất định sẽ có ảnh hưởng, đứa nhỏ này chắc chắn không thể sinh ra được. Mẹ cũng sẽ không để mày cưới nó đâu, sao mẹ có thể để loại con gái này vào cửa!"

"Gì?" Quan Vĩ Ưng không hiểu: "Vậy là sao nữa? Tại sao mẹ chạy tới đó làm ầm lên làm cái gì?"

Mẹ Quan cặn bã tình ý sâu xa: "Con trai ơi, đứa bé này không thể có, mẹ cũng không cần đứa bé này, nhưng đứa bé này phải để tới 6 tháng. Mẹ kệ mày lừa gạt cũng được, hay là dụ dỗ cũng được, ngày mai mày tìm con nhỏ... con nhỏ... Đào cái gì đó?"

"Đào Như."

"Đúng vậy, mẹ nhìn ra được, con điếm đó đã hạ quyết tâm không cần đứa bé này, sáng sớm ngày mai mẹ gọi cho anh họ em họ của mày. Mày đi dỗ dành nó trước đi, có thể dụ được là tốt nhất, dụ không được thì dẫn người về nhà trước, nhất định không thể để nó phá thai!" - Mẹ Quan nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khá là dữ tợn.

Quan Vĩ Ưng không hiểu chuyện gì: "Bộ mẹ điên rồi hay sao? Con không hiểu thật sự, mẹ không cần đứa bé này thì sao lại trì hoãn thêm mấy tháng?"

Mẹ Quan nhìn vẻ mặt táo bón của con trai mình, cau mày, trong mắt còn hiện lên ba chữ sáng ngời —— bị bệnh hả? Xém chút nữa bà lại trào lên một ngụm máu, nhưng bà chỉ có một đứa con này thôi, chỉ có thể vào nó để nối dõi tông đường, nghĩ tới nghĩ lui quyết định nói huỵch toẹt toàn bộ với hắn.

"Con trai à, mẹ nói với con một chuyện, con đừng kích động. Con có nhớ cuối năm ngoái mẹ với ba con nhất định phải đưa con đi khám bác sĩ không? Thật ra không phải bởi vì gan con không tốt đâu, mà là do đàn ông cả nhà một họ hàng xa của chúng ta đều không đến hai mươi mấy tuổi là chết, sau đó người ta mới phát hiện ra đó là bệnh di truyền, mẹ với ba con sợ lắm, nên cho cả nhà đi kiểm tra gen bệnh luôn."

"Nhà mình có bệnh di truyền?!"

"Không phải." Mẹ Quan thở dài: "Mẹ với ba thì không có gì, nhưng con thì bị đột biến gen, còn là bệnh di truyền, bây giờ thì con không sao, cũng có thể cả đời con không mắc bệnh, nhưng một khi mắc bệnh là sẽ biến thành chứng tăng ure máu..."

"Chứng tăng ure máu?!" - Quan Vĩ Ưng hít hà một hơi, cứng người tại chỗ.

Mẹ Quan thở dài, cho hắn xử lý thông tin một chút rồi đứng dậy nấu nước, một lát sau Quan Vĩ Ưng giống như một cái thây ma bước tới: "Mẹ à, bệnh này sẽ di truyền, cho nên cần Đào Như sinh ra sao?"

Mẹ Quan lắc đầu: "Không cần nó sinh, chúng ta chỉ cần đứa bé được sáu tháng, vậy là có thể đi chọc ối, từ đó sẽ có thể có được đoạn gen đời sau của con, có thể tiến hành đối chiếu xác định bệnh di truyền cho con. Vậy thì sau này con cưới vợ, chúng ta sẽ có thể làm thụ tinh ống nghiệm, có thể dùng kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm để loại bỏ gen gây bệnh!"

Mẹ Quan thở dài: "Con trai ơi! Con bị đột biến gen, nếu không chọc ối lấy đoạn gen này là không có cái để đối chiếu, vậy thì chỉ có thể hên xui coi là sau này vợ con bầu khoẻ mạnh hay có bệnh, mẹ không thể mạo hiểm được. Cho nên chúng ta phải giữ đứa trẻ này đến sáu tháng! Con có hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này không! Con ơi là con! Con nhất định phải nghe lời mẹ, mẹ cũng chỉ là vì muốn tốt cho con thôi!"

Quan Vĩ Ưng sững sờ tại chỗ một lúc lâu, hắn bị tin tức đột ngột này làm cho không kịp đề phòng, cuối cùng hắn cũng đã tiêu hóa được lời của mẹ mình, nuốt nước miếng: "Vậy sau sáu tháng đứa bé đó sẽ ra sao mẹ?"

Mặt mẹ Quan lộ vẻ hung ác: "Vậy thì không liên quan gì đến chúng ta nữa, đến lúc đó nó muốn giữ hay là không là chuyện của nó, còn trẻ mà đã không giữ ý tứ chừng mực như vậy, cũng là nó đáng đời!"

Quan Vĩ Ưng khẽ cắn môi: "Được rồi! Sáng sớm ngày mai con sẽ đến trạm y tế trường ngay, cô ta thích con lắm, chắc chắn sẽ không từ chối con!"

Mẹ Quan gật gật đầu: "Đến lúc đó mẹ với anh em họ con chờ con trước cửa, giờ mẹ sẽ gọi điện cho tụi nó."

Trong căn phòng không lớn không nhỏ, Quan Vĩ Ưng ngồi trên sô pha cân nhắc ngày mai nên nói gì, mẹ hắn bắt đầu gọi điện thoại kêu người, bà ta có bốn chị gái đều đẻ con trai, chỉ cần gọi một cuốc là ngày mai bảy anh em họ của Quan Vĩ Ưng có thể có được năm mặt.

Vậy là đủ rồi, mẹ Quan ướm chừng cánh tay nhỏ bé của Đào Như, chắc hẳn là đủ rồi !

Đúng thật là bà không có ấn tượng gì tốt về Đào Như, cũng sẽ không quan tâm nàng ta sống hay chết, đương nhiên cũng sẽ không nói với thằng con của mình biết chọc ối là một thủ thuật cực kỳ đau đớn. Đến sáu tháng thì thai nhi về cơ bản đã phát triển đầy đủ các bộ phận, vào giai đoạn đó, nếu không muốn giữ thai thì không thể nạo thai được, mà phải thực hiện phương pháp kích thích sinh non.

Đối với Đào Như mà nói, thực chất việc kích thích sinh non chẳng khác nào quá trình sinh đẻ. Đầu tiên, sử dụng thuốc để làm thai nhi chết, sau đó sinh ra thai chết giống như một cuộc sinh đẻ thông thường. Trong quá trình này, thậm chí có thể có nguy cơ sót nhau thai. Nếu không thuận lợi, có thể sẽ phải phẫu thuật mổ bụng, mà việc bóc tách nhau thai có khả năng rất lớn dẫn đến băng huyết. Tình huống tồi tệ nhất là ngay cả việc cắt bỏ tử cung cũng không thể ngăn chặn được băng huyết. Cuối cùng ngay cả tính mạng cũng không thể được bảo đảm.

Nhưng chuyện này thì có dính dáng gì tới bà, đây đều do Đào Như đáng đời. Mẹ Quan cười mỉa một tiếng, ai kêu loại con gái đó không biết giữ chừng mực làm gì.

Màn đêm càng lúc càng sâu, thành thị ồn ào náo nhiệt, nhưng trạm y tế trường lại rất yên tĩnh. Đào Như nằm trên giường bệnh, chợt cảm thấy quạnh quẽ trong không gian yên tĩnh này, sự hiu quạnh này giống như con bướm nhẹ nhàng bay đến rồi đậu vào trái tim nàng, khiến trái tim nàng đóng băng.

Nàng ấy nhớ, nàng thích Quan Vĩ Ưng thật ra cũng là một chuyện rất đơn giản, lúc ấy Quan Vĩ Ưng theo đuổi nàng vô cùng kiên trì, có một chút ngây ngô, thật sự rất đáng yêu.

Hắn đã viết cho nàng những lá thư tình dài hàng vạn chữ, mỗi ngày đều sẽ đợi ở cửa phòng của nàng, sẽ cúi xuống giúp nàng buộc dây giày, cũng sẽ ôm nàng mà nói những lời âu yếm suốt đêm.

Trong đêm khuya thanh tĩnh, nàng vẫn thường nhớ về những điều tốt đẹp của hắn, nhớ về sự tốt đẹp của hắn dành cho nàng, nhớ về những khoảnh khắc đẹp nhất trong tình yêu của mình.

Tại sao tất cả mọi thứ lại thay đổi hết rồi? Là tình cảm thay đổi? Hay là đúng như Ngô Niệm Hi đã nói, hắn chưa bao giờ thật sự thích nàng?

Đào Như không biết, ban ngày nàng mạnh mẽ bao nhiêu kiên quyết bao nhiêu, thì trong đêm khuya thanh vắng, lại biến thành những câu hỏi không lời giải đáp, biến thành những thay đổi không ai có thể hiểu được, để rồi cuối cùng, tất cả đều hóa thành nước mắt.

Đào Như cuộn tròn nằm trên giường, ôm lấy chính mình.

Mình sẽ chỉ khóc một lúc thôi, bắt đầu từ ngày mai, mình vẫn sẽ là một người mạnh mẽ, đã chọn thì sẽ không hối hận!

Màn đêm góp nhặt nước mắt của biết bao người, che giấu bí mật của biết bao người.

Ngô Niệm Hi bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đứng dậy xuống dưới uống một ngụm nước. Cô khoác lên mình một chiếc áo bông lớn, chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, cô tựa vào cửa sổ trong phòng, nhìn ánh sáng le lói phát ra từ đèn đường bên ngoài.

Suy nghĩ mênh mang, lại nghĩ tới Trang Lộ, ngón tay mảnh khảnh của vô lướt trên màn hình điện thoại, cuối cùng dừng lại ở giao diện trò chuyện với Trang Lộ.

Ở đó có những mẩu chuyện cười Trang Lộ chia sẻ cho cô.

—— Đá một cái bay hòn đá,

Bị huấn luyện viên mắng một trận!

Trong trường thi, mỗi ngọn cỏ, mỗi cành cây,

Đều có lý do tồn tại của nó!

Trang Lộ gửi một cái mặt cười ha ha.

Đúng thật là một kẻ ngây ngô. Trong lòng Ngô Niệm Hi nghĩ như vậy, nhưng cô lại không sao giấu được nụ cười trên khoé môi, nếu như có một người ngắm nhìn thật tỉ mỉ thì sẽ biết nụ cười ấy ngọt ngào đến nhường nào!

Đến rạng sáng ba bốn giờ, Ngô Niệm Hi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một đêm ngon giấc, bảy giờ sáng hôm sau, Trang Lộ khó khăn ngồi dậy. Chỉ vì lời hứa hôm qua, nàng gắng gượng rời khỏi chăn ấm, mặc quần áo vào, vừa đeo thắt lưng vừa kéo quần lên. Không còn cách nào khác, dù nàng đã gầy đi, nhưng chiếc quần này vẫn là chiếc quần cũ hồi trước.

Vừa ra khỏi ký túc xá, khí lạnh phả vào mặt nàng, nàng rụt tay lại hà hơi, dậm dậm chân, buổi sáng đầu xuân vẫn hơi se lạnh.

Lúc nàng cầm bữa sáng đi đến trước cửa phòng bệnh Đào Như, đã nghe thấy bên trong có giọng con trai: "Chẳng phải con nhỏ bạn cùng phòng mập mạp đó có thù oán với em hay sao, sao có thể giúp đỡ em được, Như Như, chỉ có anh mới thật lòng với em thôi! Em phải tin anh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.