Tai thỏ...hồng phấn...hồng phấn đấy!
Mặt Thích Niên chợt đỏ lên, không biết là do lúng túng hay ngượng ngùng. Dù sao thì cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, sợ vô ý nhìn vào mắt anh sẽ bị lộ hết những suy nghĩ xấu hổ trong lòng.
Nhân viên bán hàng của cửa hàng trang sức len lén nhìn hai người, cách một chậu cây và một cái bảng đen ghi "Hôm nay giá ưu đãi đặc biệt" mà Thích Niên vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô ta.
Thích Niên liếm liếm môi, thắc mắc: "Đây là...cho em ạ?"
Khách hàng trong tiệm không còn nhiều, các cửa hàng cũng đã tắt đen, chỉ có âm thanh nhắc nhở sắp đóng cửa vang lên nhiều lần.
Sau lưng Kỷ Ngôn Tín chính là cửa lớn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng phản chiếu hình ảnh của cây thông Noel cao hơn 2m. Dây đèn treo trên cây thông nhấp nháy chớp tắt, vô cùng đẹp mắt. Trong nháy mắt, đèn trên cây thông tắt ngấm, giọng nữ dịu dàng nhắc nhở cũng dừng lại, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh. Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Ngôn Tín chưa bao giờ rõ rệt như lúc này: "Không phải bị Thất Bảo cắn lỗ tai à? Tôi bồi thường thay nó."
Giọng điệu khi anh nói ba chữ "cắn lỗ tai" rất kì lạ, ánh mắt sáng rực như một mồi lửa bốc lên trong rừng rậm. Lồng ngực Thích Niên nóng lên, cô chợt nhớ tới một tiếng trước...bọn họ "cắn" tai như thế nào. Thích Niên giả ngu: "Nhưng Thất Bảo cắn tai thỏ...trên dép lê mà."
Kỷ Ngôn Tín nhướng mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505070/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.