"Tần vương điện hạhôn mê bất tỉnh, Tần vương phi một mảnh tình si, nguyện dâng tuổi thọcủa mình cho điện hạ, ông trời cảm nhận được tấm chân tình này, liền làm cho điện hạ tỉnh lại nhưng đáng tiếc Tần vương phi lại hương tiêu ngọcvẫn...Điện hạ sau khi tỉnh lại thì cực kì cảm động, lại hối hận lúctrước đã lỡ ghét bỏ dung mạo của vương phi, chủ động dâng tấu cầu hoàngthượng cả đời không lấy vợ..."
Trong nhã gian rộng rãi, thanh âmcủa Hồ lão tiên sinh trầm bổng du dương vang lên, giống như đã tận mắtnhìn thấy dáng vẻ quỳ gối cầu khẩn bên giường trượng phu của Tần vươngphi cùng vẻ cô tịch của Tần vương khi tưởng niệm thê tử đã mất.
Đáng tiếc tuy lời nói của ông ta rất cảm động nhưng ngay cả một cô nương íttuổi như Tạ Lan Âm cũng không tin chứ đừng nói đến Tưởng Hoài Chu và TạLan Kiều.
"Lão tiên sinh thật sự tin tưởng chuyện dùng một mạngđổi một mạng này sao?", Tạ Lan Âm nhẹ giọng chất vấn, "Ông trời mà dễ bị cảm động như vậy thì trên đời này đã không có nhiều thiên tai đến thế".
Hồ lão tiên sinh thản nhiên cười, "Chuyện của ông trời, chúng ta sao thểđoán biết được, tiểu công tử không tin thì vẫn có người khác tin. Cóđiều chuyện Tần vương dâng tấu là thiên chân vạn xác*, thánh chỉ đã hạ, sau này điện hạ chỉ có thể lập trắc phi nạp thiếpthất, cho nên dù làm trắc phi đã là đứng đầu trong hậu viện nhưng chungquy vẫn chỉ là thiếp, nghe nói lúc đầu ở kinh thành có rất nhiều quý nữnhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063030/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.