Xe ngựa của Tiêu Nguyên rất rộng rãi, trên ghế chủ vị chỉ cần co chân làcó thể nằm xuống, hai bên sườn đều có tháp nhỏ, thừa sức để hai ngườingồi thoải mái, cho nên khi ba huynh muội Tạ Lan Âm lên xe, hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị như cũ, không có một chút ý tứ khách sáo nào.
Tạ Lan Âm cùng tỷ tỷ ngồi ở phía bên phải, Tưởng Hoài Chu ngồi đối diện, Cát Tiến thì lưu lại bên ngoài.
Tưởng Hoài Chu cúi đầu nhìn tiểu biểu muội đang tủi thân, vừa buồn cười lạivừa đau lòng, nói với Tiêu Nguyên: "Xá muội thất lễ, để công tử chê cười rồi"
Khóe môi Tiêu Nguyên hơi nhếch lên, ánh mắt cùng lúc nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi đó.
Tạ Lan Âm đang cúi thấp đầu, khé mím chặt cánh môi đỏ mọng, bởi vì xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, hàng mi dàikhé chớp chớp, thầm kín ném về phía biểu ca một ánh mắt chứa dao. TiêuNguyên nhớ rõ lúc nãy khi nàng nghe thấy tiếng cười nhạo của biểu ca thì đã nổi giận, nhưng giờ lại vì kiêng dè hắn mà nhịn xuống dáng vẻ sinhđộng đó, trong lòng liền có chút cảm giác tiếc nuối.
Hắn rất thích nghe nàng nói chuyện.
Hắn vừa sinh ra đã yêu thích thanh âm, nhũ mẫu nói mỗi lần hắn quấy khóc,bà chỉ khẽ ngâm nga một khúc hát là hắn đã ngừng khóc ngay, rất dễ dỗdành. Sau khi nhũ mẫu qua đời vì bệnh, hắn liền chuyển đến Đông Tamviện, cùng các hoàng tử khác ở trong một cung điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063025/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.