Phiến Ngôn không biết khuôn mặt của mình có biến hóa, nàng chỉ cảm thấy ăn linh chi tím và ăn cỏ linh chi bình thường hoàn toàn khác nhau, nàng cảm thấy thân thể mình chưa bao giờ nhẹ nhàng, thoải mái như thế, suy nghĩ chưa bao giờ rõ ràng như thế, ý thức cũng chưa bao giờ thanh minh như thế, nàng gần như có thể nghe được tiếng trái tim mình đang nhảy lên, cũng có thể cảm giác máu trong cơ thể đang lưu động vô cùng ấm nóng.
“Lại ăn thêm mấy miếng nữa.” Linh Lệ nóng vội bẻ linh chi tím ra thành nhiều miếng nhỏ bón cho nàng, hai mắt chăm chú nhìn vào gương mặt của nàng, cảm thấy đôi mắt mê mang của nàng lúc này sáng ngời trong suốt, hai má vốn tái nhợt cũng dần dần hồng hào.
Phiến Ngôn nghe lời lại ăn mấy miếng, nàng cảm thấy thân mình càng lúc càng thoải mái, nàng chống người ngồi dậy, không hề cảm thấy thân thể nặng nề không đỡ nổi, cũng không cảm thấy hơi thở của mình yếu ớt, nàng vừa chậm rãi nuốt cỏ linh chi, vừa không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào.
“Tại sao lại khóc?” Linh Lệ không yên bất an nhìn nàng, nàng trở nên giống Xá Nguyệt, hắn gần như sắp không khắc chế được bản thân.
Phiến Ngôn kích động rơi lệ là vì nàng biết mình đã sống lại, từ giờ khắc này bắt đầu sống lại.
Nàng nhào vào lòng Linh Lệ, thật vui vì cuối cùng nàng cũng có thể dùng sức ôm hắn, nàng gần như dùng hết sức lực toàn thân, như muốn hòa vào thân thể hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-gap-ho/3078140/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.