Phiến Ngôn ôm hai đầu gối ngồi trên nền đất, nhìn chim bay trên trời, cảm thấy đây như là cõi thần tiên.
Nàng vừa mới ăn xong một miếng linh chi cuối cùng, bụng vẫn cảm thấy hơi đói, vì thế đứng dậy đi vào hang, lấy ra một miếng bánh từ túi đồ, cắn mạnh một miếng.
Bánh này được Linh Lệ mang theo vào đêm rời khỏi nhà nàng, hắn sợ nàng đi theo hắn sẽ phải ăn đói mặc rách, nên đã trộm rất nhiều quần áo và lương thực trong thành Trúc Châu.
Họ đến khe sâu này đã nhiều ngày, bốn phía im ắng, không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy, may là từ nhỏ đến lớn Phiến Ngôn suốt ngày ốm bệnh chỉ sống trong cửa nhà, đã quen yên tĩnh, nên nàng còn thích vẻ thanh tịnh ở khe sâu này.
Tuy nơi này không có giường lớn mềm mại, cũng không có đồ ăn nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt, nhưng nàng chỉ cần có Linh Lệ làm bạn là đủ, nơi này là chốn bồng lai tiên cảnh của nàng và Linh Lệ, thế nên nàng cũng không cảm thấy vất vả, lại càng không cảm thấy buồn tẻ, lúc này trong tay đang cầm miếng bánh cứng cắn dở, mà nàng lại thật sự rất vui vẻ.
Sườn núi ở phương xa hiện lên một bóng dáng sặc sỡ, nàng biết là Linh Lệ, lập tức nhảy người lên, dùng sức vẫy hai tay, lớn tiếng gọi. “Linh Lệ –”
Bốn phía quanh khe núi lập tức hưởng ứng nàng, từng tiếng được truyền đi.
Linh Lệ luôn đi tìm chút trái cây và những món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-gap-ho/3078142/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.