“Không, ngao ô! Không không, ngao ngao ô…”
“Không ngoan là bị đòn.”
“Ô.”
Lý Mạt đè tiểu báo tử trong thùng nước ấm, cậu hoảng tới mức víu tay Lý Mạt kêu ngao ngao, coi bộ sợ nước.
Bởi vì lần đầu tiên tắm bị sặc nước nên tiểu báo tử rất sợ tắm rửa, thấy nước là rũ tai cụp đuôi muốn bỏ chạy.
“Bảo Bối nghe lời nào, ngươi mà thúi là ta không ôm ngươi ngủ có nghe không?” Lý Mạt vừa đấm vừa xoa giữ chặt tiểu báo tử trong thùng tắm, “Nghe lời nào, tắm xong thì đi ăn cơm.”
Tiểu báo tử run bần bật bấu chặt mép thùng, khóe mắt vương một giọt nước mắt: “Bảo Bối ngoan ngoãn tắm rửa, muốn chủ nhân đút cơm.”
Lý Mạt nhướng mày: “Dựa vào đâu mà bàn điều kiện với ta? Ai mà thích đứa trẻ dơ bẩn như ngươi? Ta không nuôi mấy đứa nhóc bẩn.”
Giọt lệ nhỏ trên khóe mắt tiểu báo tử lập tức biến thành giọt lệ to chực trào, chớp mắt mấy cái là có thể tràn bờ đê.
“…” Lý Mạt tức cười, xoa xoa cái đầu lông của cậu, “Được được, đút cơm, ngươi đúng là biết làm nũng…”
Tiểu báo tử dùng hết can đảm bú sữa mẹ, ôm cánh tay Lý Mạt, chờ được tắm rửa sạch sẽ.
“Được, sạch sẽ rồi.” Lý Mạt vỗ vỗ tiểu báo tử đang sợ đến mức cứng ngắc.
Tiểu báo tử được đặc xá, nhanh chóng lao ù ra khỏi thùng tắm, đứng trên mặt đất vẩy nước tung tóe.
Lý Mạt đứng bên cạnh bị dính bọt nước ướt nhẹp.
“Chậc…” Lý Mạt xách tiểu báo tử ra khỏi phòng tắm, ôm cậu ngồi xuống ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bao/1134526/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.