Tiểu báo tử càng ngày càng dính người, lúc nào cũng nhân lúc Lý Mạt nghỉ ngơi mà chen chúc lên giường của hắn, nhưng hình thể của hoàng kim báo quá lớn, nó vừa lên đã chiếm hơn nửa cái giường, chen đến mức Lý Mạt bất mãn, nửa tỉnh nửa mê mất kiên nhẫn đẩy nó: “Ngươi về ngủ đi, đừng có chen với ta.” 
Tiểu báo tử phát ra âm thanh ùng ục, dùng chóp mũi cọ cọ hắn: “Chủ nhân ôm một cái đi.” 
Lý Mạt tức giận rời giường, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ đẩy đầu tiểu báo tử ra: “Nghe lời.” 
Tiểu báo tử tủi thân nhảy xuống giường quỳ rạp dưới đất, thân thể dần dần thu lại thành một tiểu mỹ nhân gầy yếu, ghé vào mép giường nhìn hắn, đôi mắt to tròn xanh thẳm tựa như một hồ nước trong vắt, cậu vươn cánh tay mảnh khảnh ra, lặng lẽ đặt tay mình vào lòng bàn tay Lý Mạt, sau đó giúp hắn khép các ngón tay lại, để hắn nắm tay mình. 
Không lâu sau thì Lý Mạt tỉnh, hắn nương theo ánh nến thấy thiếu niên báo đang quỳ dưới đất ghé vào mép giường mình ngủ, cậu đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay hắn, trông ngủ rất ngon. 
“…” Lý Mạt vẫn mềm lòng, hắn cúi người ôm tiểu báo tử vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của thiếu niên, sau đó kéo tiểu báo tử vào trong ổ chăn, vòng tay ôm lấy cậu ngủ say sưa. 
Tiểu báo tử hé đôi mắt buồn ngủ ôm lấy Lý Mạt, cậu rên ư ử, nỉ non nói: “Chủ nhân… Bảo Bối không muốn ngủ trong lồng sắt, lồng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bao/1134525/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.