Lý Mạt an ủi tiểu báo tử, sờ sờ trứng hoàng kim của nó, sau đó vỗ tay mấy cái ý bảo tiểu báo tử qua đây.
Tiểu báo tử ghé vào dưới chân Lý Mạt, không dám tiến lên.
“Được rồi Bảo Bối, qua đây, ta ôm ngươi.” Lý Mạt sờ sờ lỗ tai nó.
Tiểu báo tử mở to đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp, sau đó uất ức hóa thành thiếu niên rồi nhào vào lòng Lý Mạt, nắm chặt vạt áo hắn.
“Được rồi, Bảo Bối đừng sợ.” Lý Mạt ôm lấy tiểu báo tử, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy, đoạn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nó, “Bảo Bối, lần trước tắm để ngươi bị sặc nước, sau này ta sẽ cẩn thận, không để Bảo Bối bị sặc nữa, đừng sợ nhé.”
Tiểu báo tử ngồi trong lòng Lý Mạt lau nước mắt, sau đó nắm lấy vạt áo của hắn, nghẹn ngào nói: “Không sợ tắm, sợ người đi mất.”
Lý Mạt sờ sờ mái tóc cậu: “Sẽ trở về mà.”
Tiểu báo tử ôm chặt Lý Mạt, ngửa mặt lên run rẩy hỏi hắn: “Bảo Bối không có mẹ, chủ nhân cũng sẽ bỏ lại Bảo Bối mà đi sao?”
“Sẽ không.” Lý Mạt nhẹ nhàng ôm lấy tiểu báo tử đặt vào trong ổ chăn, còn mình nằm nghiêng bên cạnh ôm thắt lưng cậu, vỗ về ru cậu ngủ.
Tiểu báo tử ghé vào bả vai, sợ sệt không chịu bỏ ra, Lý Mạt kiên nhẫn dỗ dành một hồi lâu, tiểu báo tử mới chịu nhắm mắt ngủ say.
Thật ra hắn còn chưa xong việc, nhưng bởi vì xảy ra chuyện nên giữa đường vội vàng quay về bảo vệ tiểu báo tử bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-bao/1134527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.