– Đêm nay mấy đứa đến biệt thự của ta đi. – giọng của ba Ren vang lên.
Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía đó, sau đó lại cùng nhau đưa ánh mắt về phía Ren. Hắn vẫn không chút cảm xúc nhìn ba hắn chằm chằm, lại nữa, tôi lại thấy nó trong ánh mắt Ren, cái cảm xúc đó. Không để hắn nói gì, tôi liền chen vào luôn:
– Cảm ơn bác, bác thật tốt quá. Tụi cháu mang ơn bác.
Cả bọn thế là lại chuyển ánh nhìn sang tôi.
– Đi thôi ạ. – tôi nói luôn. Thật không biết hôm nay tôi ăn phải cái gì mà gan nó to ra gấp ba bình thường.
Ren lúc này chỉ nhìn tôi chằm chằm suy nghĩ cái gì đó. Chito nuốt nước bọt khều khều tay áo tôi:
– Yuki à… cậu…
– Sao thế? Đi thôi.
Cả đám không có chút phản ứng, hết nhìn tôi rồi nhìn Ren, rồi sang ba hắn. Ba hắn lại đặc biệt nhìn tôi chăm chú như thể tôi vừa nói gì đóghê gớm lắm, chỉ là… không ai dám cử động. Không khí như nghẹt thở chờphản ứng từ Ren.
Hắn chỉ im lặng nhìn tôi một hồi, rồi quay người, cúi đầu, lạnh lùng nhả ra hai chữ:
– Đi thôi.
Tôi cười toe toét chạy đến đi bên cạnh hắn, còn vừa cười tươi róinhìn hắn vừa cùng hắn bước đi. Dường như… tôi nghe thấy rất nhiều tiếngthở phào nhẹ nhõm phía sau, khi không xảy ra chiến tranh.
Thật ra tôi nghĩ Ren không còn hận ba hắn từ khi nghe câu chuyện giữa ông ta và boss ban nãy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845791/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.