Một lát sau, Ren mới lò dò tới, tướng đi vô cùng bình thản, như thểđang dạo bộ quanh công viên vậy. Hai tay đút túi quần, lưng thẳng đứng,mái tóc hơi rối có chút bết lại vì mồ hôi.
Hắn nhướn mày với một nụ cười khẩy… nhìn quyến rũ quá a…
– Đi tìm thôi, anh nghĩ anh biết nó nằm ở đâu rồi. – Ren nhếch môi khinh khỉnh, vô cùng kiêu ngạo.
Hắn dẫn tôi đến một kệ to tướng đầy những sấp giấy kẹp cố định bởikẹp giấy, bên trên có ghi chú nhỏ: “GIA ĐÌNH ĐỐI TƯỢNG THỬ NGHIỆM”
– Có lẽ nó nằm ở đây. – tôi lầm bầm rồi cả ba bắt đầu đi tìm.
Ren phụ trách trên cao, tôi và Dragon lui cui ở dưới.
Tuy nói là cái kệ nhưng mà nó khổng lồ phải biết, có khi cao cả bằngtrần nhà, còn dài thườn thượt cả mười mét, biết bao nhiêu là giấy. Tuycó đề tên bên ngoài nhưng chữ nhỏ xíu còn mờ mờ vì thời gian, rất khóthấy. Kiểu này cứ như mò kim đáy bể, nhưng ít ra là đã khoanh vùng đượcnó chỉ đâu đó trên kệ này, nếu không thì mò đến sáng mai cũng không ra.
Đang lom khom nhíu mắt nhìn thì có tiếng cọt kẹt mở cửa. Ặc… lại có người vào ư?
Ren liền đè tôi và Dragon nằm dài ra đất, phóng cái thẻ thành viênhắn chôm được của ai đó sang tít bên kia, cách chỗ chúng tôi vài ba kệ,còn bản thân thì hơi nhỏm đầu lên nhìn ngó.
Đèn bên đó bật sáng, chúng tôi rơi vào bóng tối… thấp thỏm chờ đợi.
Ren thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845789/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.