Tôi và Chitocùng khoát trên người đầm maxi voan (màu xanh biển của tôi và màu hồng của cô ấy),dài tới gối, cổ vuông, tay áo lửng, chít eo.
– Ở đâu ra anh có cái thứ sến súa này?! – tôi trừng mắt nhìn Ajita – Đừng nói với em nó có sẵn trong phòng y tế?
– Không. Là của cô trực phòng y tế lúc trước. Sau khi nghỉ làm rồi cô ấy không lấy nó đi, nên anh cất vào tủ, nghĩ sẽ có lúc cần.
– Hừm, tin nổi chắc. Quá hư cấu. – tôi bĩu môi.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ ăn trưa vang lên. Ơ… hết giờ rồi mới thấy đói, nãy giờ cứ rề rà ở đâu đấy, thật là…
– Đi ăn đi. – Chito nói rồi túm tôi đi mất. Ren và Ajita thở dài đi theo sau, thầm ngưỡng mộ cái nguồn năng lượng tràn trề của hai con nhỏ đang tung tăng phía trước bất kể trời đất.
Cả căn tin còn lại mỗi bốn chúng tôi đột nhiên thật rộng lớn… thích thật, cảm giác tự do tự tại.
– Ăn đi.
Ren và Ajita đem đến hai khay thức ăn.
Tôi và Chito mắt sáng rỡ, nhào vào ăn, nhưng đang ăn thì tôi giật thót, quay đi chỗ khác hắt xì rõ to… sau đó là một tràn dài những cơn hắt xì.
Tôi có cảm giác mũi tôi sắp nổ tung đến nơi, nóng nóng, xốn xốn khó chịu chết được!
– Bệnh rồi à?
– Có lẽ dị ứng với… hắ… hắt xì…! Bụi phấn… hắt xì.
– Lát nữa sang phòng y tế anh đưa cho mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845646/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.