– Dùng ngon miệng. – tôi cộc lốc nói cho có khi đặt ly cafe và đĩa bánh lên bàn tên kia.
– Khoan đã. – hắn ta giữ cổ tay tôi lại.
– Gì? – tôi nhíu mày liếc hắn ta.
– Anh tên Tokio. – anh ta cười nói.
– Thì…?
– Anh đã cho em biết tên anh rồi, em cũng nên vậy chứ nhỉ?!
– Mặt anh dầy lắm rồi đấy. – tôi phun ra một câu với vẻ mặt khinh bỉ rồi giằn tay ra, quay lưng đi.
Ren lặng yên ngồi chễm chệ trên bàn thu ngân, nhìn chằm chằm vào tôi. Thấy ánh mắt như xăm xoi mình ấy, tôi có cảm giác ban nãy tôi đã làm điều gì đó thật sai trái.
Tôi mỉm cười gượng gạo với hắn, ực… có cảm giác khuôn mặt hắn càng đen hơn nữa… tôi đã làm gì sai sao?!!
Cái gì thế này… bao nhiêu cứng cỏi, ương bướng của tôi trong phòng thay đồ ban nãy đâu mất hết rồi?! Gì mà… tôi là tôi, hắn là hắn, chẳng liên quan gì đến nhau chứ?! Tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi, hắn mà lạnh nhạt với tôi, tôi sẽ không chịu nổi a.
Ren dù thấy tôi đang nhìn hắn, vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Hức… tôi có làm sai cái gì đâu…?!
…
– Yuki… Yuki… tên của em cũng đẹp thật.
Cái gì thế này!? Hắn ta chờ tôi…?
Chuyện là… bây giờ đã rất tối, trời cũng lạnh vô cùng, gió thổi miên man không ngớt. Tokio đứng bên ngoài quán chờ tôi ra về chỉ để nói mấy câu nhảm nhí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-devil-dont-go/2845648/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.