Tôi nhìn vẻ mặt tức tối của Trần Xuyên, nói từng chữ một: “Vì vậy anh yên tâm, lần này em nhất định sẽ để họ bồi dưỡng thêm tình cảm, tuyệt đối sẽ không để anh khó chịu nữa!”
“An ủi” Trần Xuyên xong, tôi quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Đêm đó anh ta một mình uống rượu đến nửa đêm.
Trần Xuyên không phải người chậm chạp, chúng tôi đều từ tầng lớp thấp nhất cố gắng vươn lên nên đương nhiên hiểu rõ đối phương đều không ngốc nghếch cũng không đơn thuần.
Tại sao tôi lại giả vờ ngốc nghếch, anh ta chắc hẳn phải rõ.
Nhưng quả đắng là do chính anh ta gieo, có khóc cũng phải nuốt xuống.
Theo dõi camera ba ngày, tiếng ho của Nữu Nữu ngày càng thường xuyên, lúc đầu còn thấy mẹ chồng xông hơi cho nó.
Sau đó nghe theo lời hàng xóm, bà ta cho Nữu Nữu uống luôn viên nang cảm cúm dành cho người lớn.
“Làm bộ làm tịch cái gì, trước đây không có máy xông hơi có thấy đứa trẻ nào ho mà hỏng đâu.”
Cuối cùng Trần Xuyên cũng không ngồi yên được nữa, anh ta gọi điện về nói với mẹ mình đừng có tùy tiện cho con uống thuốc.
Mẹ anh ta lập tức nổi đóa: “Giám sát tôi đấy à, không tin tôi thì sao anh không dẫn con đi đi?”
“Có nghe trong video ngắn nói không, bố mẹ nuôi con cho anh là tình cảm, không nuôi là bổn phận...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-tinh-trong-hon-nhan/3631111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.