Hôm đó, Trần Xuyên đã tức tốc đến đón Nữu Nữu về ngay trong đêm.
Anh ta vừa lái xe vừa khóc.
Khóc nức nở.
Anh ta nói: “An Ninh, anh sai rồi, anh biết sai rồi.”
“Nhưng mà lỗi là do anh, tại sao lại trừng phạt lên con gái anh, con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương một chút nào, con bé đau biết bao.”
Nửa đêm hôm đó, cuối cùng Nữu Nữu cũng được băng bó ở phòng cấp cứu và về nhà.
Khoảnh khắc mở cửa bước vào nhà, Nữu Nữu mở to đôi mắt còn ngái ngủ, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Con bé oà lên một tiếng rồi vươn tay về phía tôi: “Mẹ ơi, con nhớ nhà.”
Cả người gầy ròm, bẩn thỉu, trên mặt còn vương mấy vệt nước mắt, làn da đầy những vết trầy xước đỏ lòm.
Lúc đó, tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Trần Xuyên còn quỳ sụp xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Nữu Nữu ôm chặt lấy cánh tay tôi, rất lâu sau mới ngủ.
Trần Xuyên nằm sấp bên giường Nữu Nữu, vuốt ve những lọn tóc mai của con bé, nhìn rồi lại nhìn, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Cuối cùng, anh ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
“An Ninh.” Anh ta gọi tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, anh ta nghiêm túc ôm lấy vai tôi.
“Anh xin lỗi!” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-tinh-trong-hon-nhan/3631112/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.