Hôm đó, Trần Xuyên đã tức tốc đến đón Nữu Nữu về ngay trong đêm.
Anh ta vừa lái xe vừa khóc.
Khóc nức nở.
Anh ta nói: “An Ninh, anh sai rồi, anh biết sai rồi.”
“Nhưng mà lỗi là do anh, tại sao lại trừng phạt lên con gái anh, con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương một chút nào, con bé đau biết bao.”
Nửa đêm hôm đó, cuối cùng Nữu Nữu cũng được băng bó ở phòng cấp cứu và về nhà.
Khoảnh khắc mở cửa bước vào nhà, Nữu Nữu mở to đôi mắt còn ngái ngủ, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Con bé oà lên một tiếng rồi vươn tay về phía tôi: “Mẹ ơi, con nhớ nhà.”
Cả người gầy ròm, bẩn thỉu, trên mặt còn vương mấy vệt nước mắt, làn da đầy những vết trầy xước đỏ lòm.
Lúc đó, tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Trần Xuyên còn quỳ sụp xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Nữu Nữu ôm chặt lấy cánh tay tôi, rất lâu sau mới ngủ.
Trần Xuyên nằm sấp bên giường Nữu Nữu, vuốt ve những lọn tóc mai của con bé, nhìn rồi lại nhìn, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Cuối cùng, anh ta hít một hơi thật sâu, đứng dậy.
“An Ninh.” Anh ta gọi tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, anh ta nghiêm túc ôm lấy vai tôi.
“Anh xin lỗi!” Anh ta nói.
“Anh biết, lời xin lỗi này đã đến muộn, nhưng An Ninh à, dù có chút muộn màng, đây vẫn là lời xin lỗi chân thành nhất từ đáy lòng của anh.”
Nhìn này, anh ta cũng biết là đã muộn, anh ta hiểu rõ mọi chuyện.
Anh ta nói: “Xin lỗi em, An Ninh, anh không nên nói mẹ vợ quản con quá nghiêm, đó không phải là điều anh thật lòng nghĩ, lúc đó con bé nói ghét bà ngoại, anh sợ em sẽ giận cá c.h.é.m thớt lên mẹ anh nên mới nói vậy, anh đã làm em đau lòng rồi.”
“Nữu Nữu ho quá phải nhập viện, anh không nên giấu em tình hình thực sự của con bé, anh không nên vì muốn làm mẹ anh vui mà cho con ăn vặt, xem nhẹ sức khỏe của con, anh quá hiếu thuận đến nỗi làm em thất vọng.”
Anh ta dừng lại một chút, cổ họng nghẹn lại, tiếp tục khó nhọc cất tiếng:
“Anh càng không nên để mặc con đi với mẹ anh, anh biết mẹ anh không thật lòng muốn giúp anh chăm con, anh chỉ muốn em không chịu được nữa mà chủ động gọi mẹ vợ về, là anh đã ép em, khiến em đau lòng.”
“Điều tệ nhất là khi nhìn thấy tình cảnh của Nữu Nữu, anh vẫn cố chấp vì sĩ diện mà không chịu thành thật với em, chính sự thờ ơ của anh đã khiến Nữu Nữu bị tổn thương, anh thực sự biết mình sai rồi, An Ninh.”
Trần Xuyên như một bác sĩ tỉ mỉ, tự bóc trần nội tâm của chính mình, xem xét lại mọi chuyện một cách kỹ lưỡng.
Mỗi câu xin lỗi của anh ta đều nhắm trúng điểm mấu chốt.
Đó mới là con người thật của anh ta.
Nhạy cảm, tỉ mỉ, và đầy mưu tính.
Một người đàn ông vốn luôn lý trí và sĩ diện như vậy, cuối cùng cũng bị vết thương của con gái bảo bối kích thích, sẵn sàng buông bỏ mặt mũi để lộ ra vẻ yếu đuối, chủ động đầu hàng trong cuộc tranh cãi so đo này.
Tôi cũng nên bị kích thích.
Tôi đoán Trần Xuyên cũng nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, cảm xúc của tôi không hề có chút d.a.o động nào.
Lời xin lỗi vô cùng chính xác của Trần Xuyên đã chứng minh rằng, trong suốt sự việc này, anh ta hoàn toàn hiểu rõ cảm xúc của tôi.
Chỉ là lúc đó, anh ta đã cân nhắc thiệt hơn và không muốn quan tâm đến tôi.
Vậy bây giờ anh ta làm sao có thể thực sự quan tâm đến cảm xúc của tôi được?
Trong binh pháp, có lẽ chiêu này của anh ta gọi là “lùi một bước để tiến hai bước” nhỉ.
Trông như là bộc lộ chân tình, tỏ ra yếu thế, cúi đầu, nhưng thực chất lại có toan tính khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]