“Cháu nội của bà khổ quá rồi, bà sẽ dạy dỗ bọn họ!”
“An Ninh này, khi mẹ con về thì con phải nói với bà ấy, không cần phải chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng mỗi bữa, như vậy bà ấy cũng khỏi phải than mệt mỏi nữa.”
Những lời này vừa trách tôi có gen không tốt, lại vừa trách mẹ tôi nuôi con không ổn.
Tôi không phản bác ngay lập tức, chỉ muốn xem phản ứng của Trần Xuyên.
Trần Xuyên thông minh như vậy, làm sao không nghe ra được ý tứ trong lời nói của mẹ mình, mặt anh ta đỏ bừng lên, nhưng chỉ hạ giọng bảo mẹ mình nói ít thôi.
Tôi dựa vào khung cửa, từ từ đứng thẳng người.
Thấy vậy, Trần Xuyên vội vàng ngăn tôi lại: “Đừng để bụng, mẹ anh chỉ vì thương cháu thôi.”
Tôi đẩy anh ta ra, đi về phía mẹ chồng.
“Thế nên sau khi nói cả tràng như vậy, mẹ vẫn không định giúp đỡ con trai mẹ trong lúc khó khăn, phải vậy không?”
Mẹ chồng lau mặt.
“Mẹ có nói là không giúp đâu, chỉ là thể chất của đứa bé này…”
Tôi cắt ngang lời bà ta: “Nhà mọi người mấy năm trước làm ruộng có phải là thu hoạch không được tốt lắm đúng không?”
Mẹ chồng sững sờ, không hiểu gì gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thu hoạch không tốt thì mẹ biết đi tìm người bán hạt giống mà khóc lóc om sòm còn đói thắt cổ, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-tinh-trong-hon-nhan/3631109/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.