Chương trước
Chương sau
Lúc đó, mẹ và bố tôi đang kinh doanh nhỏ, dù khó khăn nhưng vẫn nhanh chóng tuyển thêm người giúp việc để có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu theo lời mẹ chồng.

 

Rồi những phiền phức bắt đầu xuất hiện.

 

Cứ đến tháng mẹ chồng tôi chăm cháu là bà ta lại tìm đủ lý do như nhà có việc, trong người không khỏe... để trì hoãn việc thay phiên.

 

Thường thì mẹ tôi phải chăm cháu hai ba tháng, bà ta chỉ đến thay thế có hai mươi mấy ngày.

 

Sau đó, bà ta thậm chí còn không thèm giả vờ nữa, đến lượt bà ta chăm cháu là bà ta liền thuê một người bảo mẫu ở trong khu chung cư.

 

Khi tôi tan làm về thì bảo mẫu đã có mặt ở nhà rồi.

 

Nghĩ rằng thuê bảo mẫu cũng không sao, tôi bàn với mẹ chồng, nhờ bà ta ở lại vài ngày để con gái làm quen với bảo mẫu rồi hãy đi.

 

Nhưng bà ta nói không thể đợi được nữa, bố chồng ở nhà một mình không biết nấu ăn, sẽ bị đói.

 

Tôi nhìn Trần Xuyên, nhưng anh ta né tránh ánh mắt tôi, gắng gượng đặt vé cho mẹ anh ta.

 

Miệng lẩm bẩm không ngừng: “Không sao đâu, không sao đâu, bảo mẫu cũng chăm sóc được, mẹ cứ về đi.”

 

Bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng lo lắng bảo mẫu sẽ không chăm sóc con mình được chu đáo.

 

Chỉ có Trần Xuyên, để mẹ anh ta yên tâm về nhà, anh ta còn tự lừa mình dối người: “Ai chăm cũng vậy thôi, người bạo hành trẻ con chỉ là số ít.”

 

Cuối cùng mẹ tôi không nhịn được, tranh thủ lúc bảo mẫu đang làm việc đã đến thăm cháu.

 

Vừa đến đã nhìn thấy, đứa bé mới một tuổi đã đứng chân trần trên sàn nhà, vừa khóc vừa uống sữa chua lạnh, còn bảo mẫu thì nằm trên giường lướt điện thoại.

 

Ai nhịn không được người đó thua.

 

Mẹ tôi thương cháu, không nhịn được đã sa thải bảo mẫu.

 

Từ đó, bắt đầu cuộc sống dài đằng đẵng chăm sóc cháu.

 

Sau chuyện đó, nó trở thành đề tài bàn tán của mẹ chồng tôi.

 



Mỗi khi có người ngưỡng mộ bà ta vì không phải chăm cháu, bà ta lại nói: “Thời đại bây giờ là phải mẹ sinh, bà ngoại chăm, còn ông bà nội chỉ việc ngắm nó thôi!”

 

Những câu nói như vậy, bà ta cũng nói thẳng với mẹ tôi, mẹ tôi vì sợ tôi khó xử nên không bao giờ cãi lại.

 

Chính từ khoảnh khắc đó, giữa tôi và Trần Xuyên bắt đầu nảy sinh rạn nứt.

 

Một người chồng vô trách nhiệm, một kẻ hiếu thảo mù quáng, là người tuyệt đối không thể kết hôn.

 

Trong khi tôi và người nhà của tôi hết lòng cố gắng vì cuộc sống tốt đẹp hơn của chúng tôi, thì họ lại luôn toan tính những điều khác.

 

Anh ta không hẳn không yêu thương con mình, chỉ là anh ta chắc chắn rằng sẽ có người không chịu được trước.

 

Và bây giờ, tôi chỉ đơn giản học theo anh ta.

 

Không phải không thương con, mà là đợi đến khi anh ta không chịu đựng được nữa.

 

5.

 

Nghe nói tối hôm đó, Trần Xuyên đã đưa con vào bệnh viện.

 

Bác sĩ cấp cứu kê thuốc mỡ và thuốc giải mẫn cảm, dặn dò phải kiêng khem cẩn thận.

 

Tuy nhiên, chưa đến trưa hôm sau, Trần Xuyên lại gọi video đến.

 

Lần này, anh ta hoàn toàn hoảng loạn.

 

Anh ta nói rằng con gái không thể thở được, mặt đỏ bừng, đã được đưa đến bệnh viện.

 

Tình huống như vậy trước đây đã từng xảy ra, khi Nữu Nữu nhìn thấy người khác chơi bút in 3D, đột nhiên con bé bị dị ứng đường hô hấp và phải nhanh chóng nhập viện.

 

Sau đó, mẹ tôi luôn làm theo lời khuyên của bác sĩ, chuẩn bị máy phun sương ở nhà, cứ khi nào có triệu chứng là xông ngay, hiệu quả rất tốt.

 

Lần này mẹ tôi không có ở nhà, trong lúc hoảng loạn, Trần Xuyên đã quên béng mất việc xông hơi.

 

 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.