2.
Còn về lời dặn dò của tôi, Trần Xuyên chẳng thèm để tâm.
Đồ ăn vặt là mẹ anh ta mua, trong tiềm thức anh ta cho rằng tôi làm như vậy là đang chống đối lại bà ta.
Anh ta đâu phải không biết con mình bị dị ứng, nhưng anh ta lại là một người quá hiếu thảo.
Đồ ăn vặt có thể giúp con gái và bà nội thân thiết hơn, cái chuyện dị ứng nho nhỏ ấy làm sao anh ta có thể để tâm?
Còn tôi, với tư cách là một người mẹ, liệu có nên trở mặt với họ để bảo vệ sức khỏe con mình hay không, đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ.
Nhưng mà, vào lúc này đây, tôi không chỉ là mẹ, trước hết tôi là chính bản thân tôi, là con gái của mẹ tôi.
Với tư cách là một người cha, Trần Xuyên có thể thất trách không quan tâm đến sức khỏe của con, vậy thì một người làm mẹ như tôi, tại sao lại không thể ích kỷ một lần?
Hơn nữa, trong tình huống mẹ tôi chịu ấm ức, tại sao tôi phải nhẫn nhịn?
3.
Tôi chuyển đến ký túc xá của công ty ở.
Dự án đang trong giai đoạn nước rút, không còn vướng bận chuyện nhà, hiệu quả công việc tăng lên rất nhiều.
Ba ngày qua, tôi chưa gọi điện về nhà một lần, còn Trần Xuyên cũng đang dùng cách riêng của anh ta để thể hiện sự không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-tinh-trong-hon-nhan/3631106/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.