Editor: Xu
Beta: Sue
Khương Bái trước khi ăn cơm đột nhiên rời nhà, chỉ còn lại bốn người Khương Ngâm, ba mẹ và Doãn Toại.
Ngồi ăn cơm cùng bàn với Doãn Toại, Khương Ngâm có chút không quen, toàn bộ quá trình đều cúi đầu không nói chuyện, tự mình ăn.
Sau khi Khương Bẩm Hoài ngồi xuống liền bộc phát bực tức: "Tiểu tử kia sao lại như vậy, chuẩn bị ăn cơm lại đột nhiên chạy đâu không thấy, có chuyện gì quan trọng à?"
Lương Văn múc cho Doãn Toại một chén canh, Doãn Toại thụ sủng nhược kinh nhận lấy: "Cám ơn giáo sư Lương, con tự mình làm là được rồi."
"Đừng khách khí, cứ coi đây như nhà mình." Lương Văn cười đáp, mới không nhanh không chậm tiếp lời Khương Bẩm Hoài: "Nó thì có thể có chuyện gì, tôi ở phòng bếp nói nó hai câu, bảo nó đối với chuyện tình cảm để tâm một chút, đoán chừng không thích nghe. Nó có đức hạnh gì ông còn không biết sao, nhắc đến việc này liền nói có một đống công việc phải bận rộn."
Khương Ngâm kẹp miếng sủi cảo bỏ vào trong chén: "Anh con còn chưa tới ba mươi đâu, mẹ gấp làm gì?"
"Hiện tại không gấp, chậm thêm mấy năm nữa những cô gái tốt đều bị người khác lấy."
Lương Văn cảm thấy nói với Khương Ngâm không thông, cũng lười nói tiếp, lại cười ha ha gắp thức ăn cho Doãn Toại: "Nếm thử sủi cảo cô làm đi, nhân bắp ngô cùng tôm đã bóc vỏ, Khương Ngâm và Khương Bái đều thích ăn."
"Cảm ơn giáo sư, con vừa ăn một cái, rất ngon."
"Đúng không, nếu con thích thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/421005/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.