Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai vợ chồng Khương Bẩm Hoài và Lương Văn ở nhà.
Lương Văn rửa mặt xong đi từ phòng vệ sinh ra, Khương Bẩm Hoài ở trên giường một bên nghiên cứu sách đánh cờ, một bên tự mình hạ cờ vây.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Lương Văn thông qua tấm gương quét mắt về phá bên kia một vòng, mỉm cười: "Quà sinh nhật này của Doãn Toại lại quá hợp ý ông đi."
Khương Bẩm Hoài ngẩng đầu, ném ra một ánh mắt "Bà không hiểu đâu", rồi suy tư một chút, mới không nhanh không chậm mà nói: "Cờ vây đúng là chú trọng cảm xúc, một quân cờ tốt nó đều có linh tính."
Lương Văn lười nhác nghe ông ở chỗ này nói nhảm, bỗng nhiên xoay người lại, cánh tay khoác lên bên trên chỗ tựa lưng của ghế: "Ông xã, ông cảm thấy Doãn Toại thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Hôm nay tôi thử thăm dò, hỏi thằng bé vài câu, nó vẫn chưa có bạn gái."
Động tác của Khương Bẩm Hoài chợt trì trệ, ngẩng đầu lên. Lương Văn đứng lên, ngồi xuống ở mép giường: "Ngâm Ngâm của chúng ta hiện tại cũng độc thân, ông cảm thấy hai đứa nó thế nào?"
Khương Bẩm Hoài tiếp tục cúi đầu xuống đánh cờ, trầm ngâm, thật lâu mới nói tiếp: "Ngâm Ngâm vừa chia tay không bao lâu, bà đừng có gấp."
"Cũng bởi vì chia tay, tôi mới nghĩ đến việc tìm một người cho con bé. Không phải người ta thường nói muốn nhanh chóng dứt ra khỏi một đoạn tình cảm thì hãy đi tìm một đoạn tình cảm khác sao? Doãn Toại là sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/421006/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.