Editor: Sue
Beta: Xu
"Mẹ, không phải đã nói buổi tối chỉ có người nhà chúng ta ăn một bữa cơm sao, trong nhà có khách cũng không nói với con một tiếng!"
Khương Ngâm vừa đi ra liền oán trách Lương Văn, đem trách nhiệm đẩy lên người bà, dường như có thể làm giảm đi một phần sự xấu hổ, bối rối của mình: "Sao Doãn Toại lại ở nhà chúng ta?"
Lương Văn đang làm sủi cảo, nghe vậy có chút kinh ngạc: "Con biết Doãn Toại?"
Khương Ngâm nghẹn một chút, liếm môi: "Ông chủ của Truyền Thông Tinh Đồ chỉ cần xem tin tức thì biết."
Lương Văn cũng không để ý, cầm sủi cảo đã nặn xong bỏ lên thớt: "Doãn Toại là sinh viên của mẹ và ba con. Lần trước mẹ đến nhà con làm cơm tối, lúc trở về trời đột nhiên mưa, vừa lúc gặp được thằng bé ngỏ ý muốn chở mẹ về. Hôm ấy, nó đến nhà ngồi một hồi, thuận miệng nói đến việc hôm nay sinh nhật ba con, không nghĩ tới nó còn rất có tâm, hôm nay lại đến."
Lương Văn đang nói, bỗng dưng nhìn về phía thư phòng một cái, lại xích gần về phía cô: "Sinh viên này của mẹ thế nào? Chỉ lớn hơn con một tuổi."
Khương Ngâm cảnh giác, lùi về sau: "Mẹ hỏi con như thế làm gì?"
"Ý mẹ muốn nói là một Tạ Thiệu Viễn bỏ đi không có gì to tát, con nhìn sinh viên của mẹ và ba con đi, tùy tiện xách ra một người cũng tài giỏi hơn nhiều so với tiểu tử kia."
Khương Ngâm bị mẹ cô chọc cười: "Doãn Toại là ngươi có thể tùy tiện xách ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muu-do-du-do/421004/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.