Dù xung quanh có tối thế nào nữa thì cũng có người đi ngang qua, Thu Đường chợt ý thức được cô sắp làm chuyện mà ở cái tuổi này cô không nên làm, hơi phiền não. Cô mất tỉnh táo tới cỡ nào mới mém chút là hôn Lâm Nhiên ngay trên đường cái thế này chứ.
Thu Đường mất tự nhiên sờ mặt, ánh mắt xa xăm, hoàn toàn không biết nhìn nơi nào. Vẻ mặt thẹn thùng làm Thu Đường trông không giống người phụ nữ đã có con chút nào.
Lâm Nhiên không kiềm được, bật cười, “Chị.”
“Không còn sớm nữa, em mau về nhà đi, không cha mẹ sẽ lo đấy.” Thu Đường cố gắng giữ giọng mình hòa nhã, “Hôm trước mẹ em có gọi điện hỏi em ở tiệm thế nào đấy.”
“Bà ấy nói gì với chị?”
“Chỉ hỏi vài câu thôi.”
“Có thật không ạ?”
“Thật mà.”
Thu Đường nói thật, không nghi ngờ quá nhiều, mẹ gọi hỏi con ở đâu là chuyện bình thường. Hôm trước lúc bắt máy, cô nghe thấy sự hốt hoảng trong giọng nói của bà ấy, nhẫn nại giải thích cho bà biết Lâm Nhiên đi đâu.
Lúc tới tiệm, Lâm Nhiên sẽ đưa điện thoại cho Thu Tự chơi, con bé một khi chơi là không ngừng được, làm điện thoại hết pin, Lâm Nhiên lại vội ra ngoài, không đem điện thoại theo, mẹ Lâm không gọi được cho cậu, đành gọi cho Thu Đường.
Bà ấy chỉ hỏi con trai đi đâu, không hỏi quá nhiều.
“Mẹ em không nói gì với chị nữa thật à?” Lâm Nhiên không yên tâm hỏi, đưa tay ra, đau lòng nhéo mặt Thu Đường, “Chị đúng thật là, làm người ta lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051881/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.