Ánh trăng lướt qua tầng mây, chiếu đốm sáng xanh lên hai người đứng đó.
Không biết do xách túi rác hay là sờ mặt cô mà Từ Nam Chung cảm thấy đầu ngón tay mình nóng vô cùng. Anh bắt mình tỉnh táo, mượn ánh trăng trắng lạnh để nhìn cô, khàn giọng mở miệng: “Anh đi đây.”
Thu Đường biết người này dai như keo con chó vậy, muốn dứt cũng dứt không ra, không nghĩ chỉ hai ba câu của mình mà có thể đuổi anh đi. Dĩ nhiên khi nghe anh nói lời tạm biệt, cô không trả lời, cúi đầu bước thẳng về phía trước.
Đi chưa được hai bước, cánh tay cô đột nhiên bị người ta kéo lại, cơ thể xoay tròn. Ngay sau đó, Thu Đường cảm giác được bên tai có tiếng gió u u, còn có tiếng động cơ xe máy đã đi xa.
Cô từ từ mở mắt, phát hiện gò má mình đang dán sát vào lớp áo sơ mi của người đàn ông. Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Một tay anh kéo cô vào lòng mình, hồi lâu sau, cánh tay kia cũng nâng lên, lướt qua tóc mái, chuẩn bị sờ mặt Thu Đường thì lại đột nhiên nhớ tới lời cô vừa nói, đầu ngón tay gập lại, lúng túng dừng giữa không trung.
Bờ ngực vững chãi, có thể bao trọn cả cơ thể người con gái, ngăn cơn gió lạnh thổi qua bất ngờ.
Trước kia, trong vô số những buổi đêm, cô đã từng được anh ôm vào lòng, chìm vào giấc ngủ, hoặc là tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ, Từ Nam Chung sẽ vô thức ôm cô ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051882/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.