Sáu giờ sáng, sương mù lượn lờ, trong khoảng 5 mét không nhìn thấy ai.
Cửa tiệm cà phê mèo bật mở.
Xe bánh bao bên đường đối diện đã bày hàng, chú bán cháo đạp chiếc xe ba bánh chạy ngang qua, vừa chạy vừa rao. Mặt trời nhô lên cao, các cửa hàng cũng lục tục mở.
Dù là trước kia hay bây giờ, Thu Đường luôn ở những nơi đậm hương khói lửa. Lúc trước cô đã từng nói rằng mình thích ngửi mùi thơm thơm ngọt ngọt từ các tiệm bánh, cũng thích mùi thơm tỏa ra bốn phía từ những quán ăn nhỏ, hoặc là mùi mực trong các tiệm sách.
Cô không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ cần sống cuộc sống ấm áp thoải mái là được.
Nửa đêm thức dậy uống nước nên bây giờ Thu Tự vẫn còn ngủ, nửa tiếng sau cô bé mới dậy, lúc rửa mặt còn bị Thu Đường đi theo sau hối thúc, hai mẹ con chần chừ một lúc lâu mới xuống lầu.
“Mẹ, sáng nay mình ăn gì vậy ạ? Con không muốn ăn bánh cam nữa đâu.”
“Vậy thì ăn cháo thịt bằm.” Thu Đường bước nhanh, vội vàng xuống lầu, giọng cũng gấp, “Mong là bác bán cháo chưa đi mất.”
Cửa bị đẩy ra, khí lạnh tràn vào. Thu Đường nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngoài cửa có thêm hai người.
Lâm Nhiên xách hai cái túi lớn bằng một tay, dùng tay kia đỡ cửa, đứng nhìn cô, môi mỏng mím lại, nụ cười không hề che giấu, “Chị, em tới rồi đây.”
“Em tới mà còn mang theo cái gì vậy?” Thu Đường nhíu mày.
“Thu Tự và chị thích ăn cháo mà?” Lâm Nhiên đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-van-cung-chieu/1051880/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.