Coi lòng tan nát.
Lệ rơi rồi, lăn dài trên má như sương mỏng, Nguyệt Thiền nhìn cổ chân mảnh mai bị còng xích khóa lại. Cảm thấy đau đớn không thôi, chữ tình như tan thành cát bụi, tình yêu trong cô đã chết từ bao giờ.
Những dòng ký ức khi còn hạnh phúc ùa về, chợt cảm thấy ghẹn ngào, đúng thực là quá khác với bây giờ.
Nguyệt Thiền gắng gượng đứng dậy, ngồi lại về giường, xích sắt được nối với chân giường, khiến cô chỉ cảm thấy nặng nề.
Nguyệt Thiền vô hồn dựa đầu lên thành giường, ngây ngốc nhìn ra phía ngoài, trong làn mưa tuyết trắng xóa, hầu như chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Giống như đoạn tình cảm mà cô đã từng trao, giờ đây lại chẳng thể nhìn ra trong cõi lòng, cổ chân nhỏ lạnh buốt.
Cửa sổ không khóa, tiết trời bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng không đốt than lò. Gió lạnh của mùa Đông hòa cùng làn tuyết rít gào bên ngoài, thi thoảng lại vào trong phòng, gió lạnh mùa Đông cũng không bằng tâm can của Nguyệt Thiền lúc này.
“Cạch”
Thanh âm truyền đến bên tai cô, Nguyệt Thiền biết là ai, cô chẳng muốn nhìn. Tay với lấy chăn lông, nằm xuống nệm giường êm ái, đắp chăn chùm kín người, Quang Viễn tay cầm khay thức ăn, chầm chậm đi về phía Nguyệt Thiền.
Đã gần hai ngày cô không chịu ăn gì, cứ thế này thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Anh ngồi xuống giường, nét mặt âm trầm, nói:
“Em dậy ăn một chút đi, Nguyệt Thiền.”
Nguyệt Thiền không đáp, mi mắt rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550630/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.