Cô không muốn, thậm chí là cảm thấy ghét bỏ, Nguyệt Thiền nhíu mày, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt. Cô dùng hết sức lực mình có, tát anh một cái, má phải Quang Viễn ửng đỏ.
Nguyệt Thiền khóc.
Trái tim nguội lạnh, đây đâu còn là người cô từng trao đi chữ tình.
Cổ họng khô rát, lời căm hận như mắc kẹt lại nơi đáy lòng, Nguyệt Thiền nhìn anh. Nhìn cái dáng vẻ kì lạ, nhìn cái dáng vẻ đáng sợ của anh, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Ánh mắt Quang Viễn như ngưng động, lồng ngực đau nhói, nhìn nước mắt lăn dài trên má cô.
Đây thực sự là dáng vẻ mà anh muốn nhìn sao?
Không, không phải.
Quang Viễn thẳng lưng, vươn tay định lau đi nước mắt lăn dài trên má Nguyệt Thiền, liền nhận chỉ là ánh mắt ghét bỏ, cái gạt tay vô tình.
“Đừng động vào tôi, đừng bao giờ động vào tôi.”
Không gian tĩnh lặng vô thanh, càng làm cho mọi thứ nặng nề một cách lạ lùng.
Anh mặc kệ, vẫn vươn tay lau đi nước mắt trên má cô, vẫn là cái gạt tay cùng ánh mắt ghét bỏ. Quang Viễn trong lòng dâng trào một dòng cảm xúc đau đớn, để chân Nguyệt Thiền xuống khỏi vai mình, anh nói:
“Lạnh rồi, để anh mặc đồ cho em.”
Cô hất tay anh ra, gắt lên:
“Để tôi yên đi.”
Quang Viễn không nói gì, ánh mắt không động, chậm rãi nhặt váy dài trên nền sàn lạnh. Anh đặt nó lên người Nguyệt Thiền, ngữ khí ôn dịu:
“Thế em mặc đi, anh đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550629/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.