Cứ mãi chạy thế này ư? Không.
Nhưng Nguyệt Thiền chẳng nhìn thấy gì, mọi thứ đều là một màu đen dài vô tận, cô đặt tay lên tường. Có lối đi khác!
Nguyệt Thiền từng bước, từng bước chuyển hướng. Lại một hành lang nữa sao? Cô không đi nữa, ngồi sụp xuống nền sàn, nép mình gọn lại. Bóng tối bao trùm xung quanh con người Nguyệt Thiền, cô rũ mắt.
“Chạy đi đâu, đây là đâu cơ chứ?”
Nguyệt Thiền bất lực dựa lưng lên tưởng, thả lỏng tâm trí một chút, lồng ngực cô vẫn đang đập mạnh.
“Nguyệt Thiền, Nguyệt Thiền.”
Giọng nói của Quang Viễn khiến Nguyệt Thiền hoảng sợ, cô phải chạy, cả người như rụng rời, tâm trạng vừa được thả lỏng giờ đây lại căng thẳng?
Nguyệt Thiền nhìn thấy thứ ánh sáng lập lèo của đèn dầu ngày càng gần, cô vừa định chạy đi thì đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy eo, hơi thở Nguyệt Thiền như ngưng lại, căng thẳng lên tới đỉnh điểm. Cả người run rẩy, cô không muốn quay ra đằng sau nhìn.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến bên tai Nguyệt Thiền:
“Nguyệt Thiền, tìm thấy em rồi.”
Anh vòng tay ôm trọn eo nhỏ của cô, xoa nắn chỗ thịt mềm mại, cúi xuống đặt lên vai trắng nõn một nụ hôn, ngữ khí càng ngày càng lạnh:
“Em quên lời anh dặn dò rồi sao?”
“Để anh nhắc lại nhé, ngoan ngoãn và chờ anh, thế mà em lại chạy ra đây.”
Quang Viễn nắm lấy bàn tay Nguyệt Thiền, tay kia vẫn ôm chọn lấy eo nhỏ, anh bắt ép cho tay đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550628/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.