“Bỏ tôi ra, mau bỏ tôi ra.”
Quang Viễn vòng tay ôm chặt lấy eo Nguyệt Thiền, thân thể anh vững vàng như núi, muốn đẩy cũng không đẩy nổi.
Quang Viễn hôn cổ cô, nói:
“Ở bên anh, đừng đi đâu hết.”
Nguyệt Thiền liên tục lắc đầu, cú sốc này cô vẫn chưa thể vượt qua, từng lời từng lời nói ra như dao cứa sâu vào vết thương chưa kịp lành:
“Tôi không muốn, để tôi yên đi.”
Anh nắm chặt lấy tay cô, ghé sát bên tai, trầm khàn lên tiếng:
“Anh sẽ để em yên, nhưng không bao giờ để em đi.”
“Anh yêu em là thật.”
Tức giận vào lúc này thì được gì, chi bằng giam Nguyệt Thiền bên cạnh anh, để cho cô chỉ dựa vào mỗi một người.
Quang Viễn cúi xuống, bế Nguyệt Thiền, mặc cho cô có giãy giụa cũng không buông, anh mỉn cười nói:
“Còn giãy nữa là cả hai cùng ngã đấy, hoặc là anh ném em xuống, phạt tại đây.”
Quang Viễn không để cho Nguyệt Thiền nói gì, anh đã nhảy vào họng người ta:
“Im lặng nhé, không sẽ khiến em đau họng lắm.”
Quang Viễn nói thế mà cô chịu nghe sao? Đương nhiên là không.
Nguyệt Thiền nắm mạnh lấy tóc anh, cô cau mày, nói:
“Thả tôi xuống.”
…----------------…
•Tác giả Nấm 21: Không biết tại sao anh ta bị nắm tóc mà Nấm cười như rồ 😃)) tưởng tượng ra cảnh người bế người giựt tóc, xin lỗi Quang Viễn… tg khốn nạn quá.
…---------------…
Quang Viễn cố chấp:
“Không thả.”
Anh mở cửa phòng ngủ, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550627/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.