Đây còn là con người mà cô từng yêu hay không?
Tại sao lại cảm thấy quá xa lạ như thế này?
Đối mặt với anh của lúc này, Nguyệt Thiền chỉ cảm thấy ghét bỏ, sắc mặt hồng hào giờ đây cũng chẳng còn. Toàn thân run rẩy, cô không biết lấy ra sức lực từ đâu, vung tay tát Quang Viễn một cái.
“Chát”
Thanh âm như muốn xé toạc không gian, xé toạc cái được gọi là tình yêu mà Nguyệt Thiền đã từng trao đi, anh bị cô tát một cái. Cả người sững lại, cái tát này cũng không thể khiến Quang Viễn đau, nhưng anh đau, đau trong lòng, trong tim.
Toàn thân như ngưng lại, Quang Viễn nắm chặt lấy cổ tay Nguyệt Thiền, đè cô áp sát mặt tường, đau khổ nói:
“Anh… anh yêu em… là sai sao?”
Từng lời đều ghẹn ngào đến mức khiến người nghe cảm thấy thương cảm.
“Muốn có tương lai, muốn cùng em mà sống, cũng là sai sao?”
Nguyệt Thiền không biết, cô không biết nói gì cả, lặng lẽ rơi lệ.
Nguyệt Thiền nhìn anh, từng câu từng câu được nói ra rõ ràng:
“Thả tôi ra.”
Quang Viễn cảm tưởng hai chữ tuyệt vọng thấu tim đang bao trùm lấy cơ thể, chua chát nói:
“Thả, sao mà thả được bây giờ.”
Anh yêu cô đến tận xương tủy, không bao giờ cảm thấy hội hận, luôn luôn trờ đợi. Kể cả việc bán linh hồn cho quỷ để được bên Nguyệt Thiền lần nữa Quang Viễn cũng đã làm, dùng chính máu mình để nối dây tơ hồng cũng đã từng. Nói thả là thả, nói buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550626/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.