Cô vực lại tinh thần, gạt đi nước mắt lăn dài trên má, bên tai Nguyệt Thiền truyền đến thanh âm trầm ấm:
“Sao lại khóc rồi?”
Cô giật mình quay đầu, sương mỏng đọng trên mắt vẫn còn đó, Nguyệt Thiền vội vàng lắc đầu, nói:
“Không có gì, nhớ lại chuyện không vui thôi.”
Anh ngồi xuống, xoa đầu của cô, nói:
“Không vui thì đừng có nhớ lại. Nghe chưa?”
Nguyệt Thiền rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm.”
Quang Viễn đột ngột nắm lấy cằm cô, hôn lên má hồng mịn màng, anh nói:
“Khóc là không tốt.”
Nguyệt Thiền lại bị Quang Viễn cưỡng hôn, bị trêu tới mức đỏ mặt, anh lại không chịu dừng ở má. Uyển chuyển rời xuống cổ trắng mịn màng, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt dịu dàng.
Sắc đen như tấm lụa mỏng bao trùm cả khoảng trời, không khí lành lạnh của trời đêm thật khiến con người ta nổi da gà, cô mặc cho Quang Viễn muốn làm gì thì làm, hơi thở như muốn hòa làm một.
Anh nói:
“Nguyệt Thiền à, anh nguyện dâng hiến cả cuộc đời của anh cho em.”
Nguyệt Thiền ôm vòng tay qua cổ Quang Viễn, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thu:
“Anh ngốc lắm.”
Cô cảm thấy cảm động, cũng cảm thấy xót xa. Yêu nhiều, đau nhiều, Nguyệt Thiền cũng yêu anh. Nhưng cô cảm nhận được rằng, tình yêu của mình không lớn bằng Quang Viễn, cảm giác áy náy cứ trỗi dậy trong lòng.
Anh gục mặt lên vai Nguyệt Thiền, cọ cọ lên da thịt mềm mại, nói:
“Không ngốc, yêu em là việc làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550624/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.