Cô nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lại nhìn Quang Viễn.
Cảm xúc lúc này là gì? Là yêu hay cảm kích.
Nguyệt Thiền nhoẻn miệng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía anh, lòng mền nhũn, nói:
“Cảm ơn anh, rất nhiều.”
Quang Viễn nhanh chóng đi lại bên cô, tay vươn lên vuốt ve má hồng, anh đòi hỏi:
“Cảm ơn suông vậy thôi à?”
Người ta thường nói cao thủ không bằng tranh thủ, nhưng Quang Viễn đây có cả hai:
“Phải thưởng cho anh đi chứ.”
Nguyệt Thiền nhìn con người tham lam này, không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề, cô nói:
“Xoa đầu nhé?”
Anh cảm thấy không đủ, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô:
“Em nghĩ đủ không?”
Nguyệt Thiền nhanh gọn nói:
“Đủ chứ.”
Quang Viễn bất mãn, sắc mặt không tốt, anh nói:
“Đủ đâu mà đủ, ít nhất cũng phải hôn anh một cái chứ.”
Giọng nói này lại có chút hờn dỗi, khóe môi cô khẽ cong, thật quá trẻ con.
Nguyệt Thiền kiễng chân, muốn hôn anh bất ngờ, nhưng cô tính toán sai rồi. Còn một chút nữa mới tới môi, một chút nữa, Nguyệt Thiền cố gắng thêm một chút, nhưng lại không thành, không khí vừa ngượng ngùng vừa ám muội.
Quang Viễn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô không thấp, chính là anh quá cao.
Quang Viễn cúi đầu, tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng thanh thuần. Cánh môi nhẹ nhàng tiếp xúc, tạo cho hai con người này một thứ cảm xúc khó tả, trái tim lúc này rộn ràng hơn bao giờ hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550623/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.