Như nhau?
Nguyệt Thiền vừa nghe liền cảm thấy tức giận xen lẫn ngại ngùng, cô nói:
“Không giống.”
Quang Viễn cười, trêu:
“Thật sự không giống à? Anh thấy giống lắm.”
Nguyệt Thiền cau mày, đẩy anh một cái rồi nói:
“Tự anh thấy thôi.”
Quang Viễn buông tay, không trêu cô nữa, Nguyệt Thiền thấy vậy cũng liền bước đi thật nhanh, một lời cũng không nói. Anh lại là người bắt chuyện:
“Ơ… thế không nắm tay nữa à.”
Nguyệt Thiền thần sắc bình tĩnh, ngoái lại nhìn Quang Viễn, nói:
“Mặc ấm thế kia rồi còn muốn nắm tay cái gì.”
Anh nói tiếp:
“Mặc ấm vẫn muốn nắm tay.”
Nguyệt Thiền nhìn trên dưới Quang Viễn một lượt, cô nói:
“Mặc ấm như vậy rồi, không cần nắm tay nữa.”
Nguyệt Thiền đã không muốn thì anh cũng đành chịu, dù rất muốn, Quang Viễn nghĩ thầm:
[Biết thế vào trong nhà hai đứa ôm nhau ngủ còn tốt hơn.]
Lời nói này đối với đoạn tình của hai người có lẽ là còn quá sớm rồi.
Anh chậm rãi đi bên cô, với tư cách là một người chồng, Nguyệt Thiền trầm ngâm ngắm cảnh sắc xung quanh. Không gian tĩnh lặng thật khiến cô thoải mái, tuyết đọng lại trên cành cây rơi xuống tạo ra thanh âm, Nguyệt Thiền cảm nhận được Quang Viễn luôn đi bên mình.
Nhưng hầu hết đều đi sau một bước chân, cô không hiểu anh, không hiểu cả cảm xúc mình dành cho Quang Viễn. Nguyệt Thiền cảm thấy bên cạnh anh có lúc lạnh lúc ấm, Quang Viễn cũng chưa từng tức giận với cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550610/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.