Nguyệt Thiền dừng bước, nói:
“Anh ăn mặc như vậy không phải rất lạnh sao?”
Quang Viễn như đợi lời này, nhanh chóng đáp:
“Ừm.”
“Kể ra cũng lạnh thật, được nắm tay ai đó chắc sẽ ấm hơn.”
Nguyệt Thiền biết anh đây là đang ám chỉ ai, cô biết, lòng người như đại dương, mình là cá không thể bơi hết đại dương. Nhưng lần này Nguyệt Thiền không muốn hiểu rõ nữa, cô chỉ đơn thuần là tiến nửa bước trong cuộc tình này.
Nguyệt Thiền giơ tay lên, cao giọng nói:
“Mau đưa tay đây.”
Cô không rõ lý do mình làm vậy, có thể xuất phát từ chút động lòng, cũng có thể là sự thương hại dành cho một người. Quang Viễn nhìn đôi tay đang giơ ra giữa không trung, lúng túng nắm lấy, anh không ngờ Nguyệt Thiền sẽ đồng ý.
Tay đan tay, hơi ấm cũng không được bao nhiêu, cô sợ Quang Viễn sẽ vẫn lạnh. Một cái nắm tay, làm sao có thể sưởi ấm cơ chứ, Nguyệt Thiền ngước nhìn anh, tay chỉ vào chiếc khăn len trên cổ.
“Anh đeo cái này vào đi, tôi không lạnh.”
Nguyệt Thiền biết người này chắc chắn sẽ từ chối, liền vội nói tiếp:
“Nếu anh không đeo, tôi sẽ giận đấy.”
Lời này vừa xong, chính cô cảm thấy thật ngốc, Nguyệt Thiền có giận thì liên quan gì tới anh ta.
Quang Viễn lắc đầu, cô đoán đúng rồi, Nguyệt Thiền giận thì có liên quan gì tới anh cơ chứ, nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy lòng mình nặng đi.
“Anh không quan tâm tôi giận cũng được, nhưng nếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550609/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.