Giọng nói kỳ lạ cứ vang vọng bên tay, đè nặng tâm lý của cô, Nguyệt Thiền không cảm nhận rõ ràng được mọi thứ xung quanh nữa. Làn sương mờ ảo đọng lại trên mắt, đáy mắt cô chứa nước, Quang Viễn nâng niu má Nguyệt Thiền, anh nói:
“Sao lại như thế này, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh đưa em vào nhà nhé.”
Quang Viễn nắm lấy eo cô, nhấc lên một lần, chầm chậm ôm Nguyệt Thiền vào lòng, không nói lời nào. Cô dụi vào lòng anh, mùi hương nhàn nhạt lúc nãy đã không còn chút dấu vết, thay vào đó là một mùi hương dễ chịu, mùi của gỗ nhàn nhạt dịu dàng. Càng khiến người ta cảm thấy thoải mái, tay Nguyệt Thiền run run, nắm chặt lấy áo Quang Viễn.
Anh không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu rõ cô đang nghĩ cái gì, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Thiền như vậy. Nhân tâm Quang Viễn lại sinh ra cảm giác bi thương, thân thể cô vô vực, muốn bấu víu lấy người anh mà đứng vững.
Mi mắt nặng trĩu, rốt cuộc Nguyệt Thiền vừa nghe thấy cái gì cơ chứ?
Rốt cuộc sao trên người Quang Viễn lại có mùi hương quen thuộc đáng sợ kia cơ chứ?
Cô không quan tâm nữa, Nguyệt Thiền như muốn trốn khỏi những điều kì lạ đang sảy ra. Cô khẽ nói:
“Mạc Quang Viễn, anh là người tốt hay xấu? Trả lời tôi đi.”
Quang Viễn vỗ về lưng Nguyệt Thiền, tồi nói:
“Anh là người tốt, với mình em.”
Lời này là thật, Quang Viễn có thể làm mọi thứ miễn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550612/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.