Nguyệt Thiền nhận lấy ly rượu trắng, tửu lượng của cô không tốt, nhưng cũng không đến mức yếu. Chỉ sợ lỡ mà có say thì sẽ làm ra những chuyện không hay, càn rỡ thì không được tốt cho lắm, thế nên Nguyệt Thiền chỉ định nhấp một chút cho có lệ mà thôi.
Hai người cụng ly, thanh âm của ly va vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Chói tay nhưng lại khiến người ta thoải mái, cô đưa rượu lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo liền biến đổi, chân mày nhíu lại, ánh mắt có vài phần kì lạ.
[Rượu gì thế này, khó uống quá, nồng độ cồn trong rượu cao.]
Đối với một người không hay uống rượu, thì thực sự rất khó uống.
Nguyệt Thiền không nhịn được, buột miệng:
“Khó uống quá.”
Để rồi khi cô nhận ra là mình buột miệng, thì đã thấy Quang Viễn không nói gì, Nguyệt Thiền nâng mắt, len lén nhìn anh. Cô nhìn lấy Quang Viễn, chăm chú quan sát từng chuyển động của anh, khe khẽ lên tiếng:
“Mạc…Quang Viễn.”
Quang Viễn đặt ly lên bàn, tóc rũ tới gần mi mắt, Nguyệt Thiền thấy anh có chút lạ, cô nói:
“Quang Viễn, anh sao vậy?”
Quang Viễn đứng dậy, đi tới bên Nguyệt Thiền trước sự ngỡ ngàng của cô, khom lưng, anh gói gọn Nguyệt Thiền trong vòng tay của mình. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sao cái con người này mạnh quá, mãi chẳng đẩy được.
Nguyệt Thiền bắt đầu khó chịu, nhưng cô biết làm sao bây giờ.
“Quang Viễn, anh… thả tôi… ra, khó thở… quá.”
Cái ôm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-thoat-khoi-anh/3550604/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.